Cô không bao giờ quên được thân phận của cô và anh, càng không thể quên được những đau khổ và tổn thương trong quá khứ mà anh đã găm vào tim cô.
Nguyễn Thiên Lăng, tôi với anh chỉ có hận, không phải chỉ cần một quả trứng gà luộc là có thể tiêu tan đi một nửa.
Dù anh có luộc trứng cho tôi cả đời, bóc vỏ trứng cho tôi cả đời, tôi cũng sẽ không nhận ý tốt của anh!
Giang Vũ Phi đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy mì ra, đun nước.
Lúc đợi nước sôi, cô thái cà chua định nấu canh trứng cà chua.
Lúc cô đang thái cà chua, Nguyễn Thiên Lăng bưng nồi đến, ném trứng gà vào thùng rác một cách thô lỗ.
Bao gồm cả quả trứng mà anh đã bóc cho cô.
Quả trứng trắng bóc rơi vào thùng rác bẩn thỉu.
Giang Vũ Phi liếc nhìn anh, anh cong miệng lạnh nhạt nói: “Những thứ này, anh cũng không thích ăn.”
Ném chảo đi, anh xoay người đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên anh muốn xuống bếp nấu nướng cho một người ăn, vậy mà đối phương lại hoàn toàn không để ý đến lòng tốt của anh!
Nếu cô đã không thèm, anh cần gì phải chẳng tiếc!
Vứt hết đi, sau này không bao giờ làm nữa!
Giang Vũ Phi nhìn chằm chằm vào đống trứng gà đã luộc chín, thấy thật đáng tiếc.
Hôm nay, có người lãng phí đồ ăn vô tội vạ, nếu có một ngày nào đó anh không có cơm ăn, anh sẽ biết trứng gà quý giá biết bao.
Giang Vũ Phi nhanh chóng nấu xong canh trứng cà chua và luộc mì xong.
Cô bỏ mì vào tô rồi đổ canh vào, cho thêm chút muối, chút dầu ăn và bưng tô mì ra ngoài ăn.
Nguyễn Thiên Lăng xem ti vi trong phòng khách nhìn thấy cô bưng bát mì đi ra, toàn thân anh càng toát ra vẻ lạnh lùng âm trầm.
Giang Vũ Phi ngồi ở phòng ăn, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Cô rất đói, cho nên ăn rất ngon miệng.
Phòng ăn với phòng khách thực ra là một không gian, phòng ăn ở trong góc, cách phòng khách một đoạn.
Vậy nhưng Nguyễn Thiên Lăng vẫn ngửi thấy được mùi thơm của tô mì.
Cả ngày nay anh không ăn gì, bụng cũng rất đói, nhưng anh lại không muốn ăn.
Anh liếc nhìn Giang Vũ Phi
rồi lại tiếp tục xem ti vi.
Tuy nhiên, trên ti vi nói gì, anh đều không hay biết.
Giang Vũ Phi ăn rất nhanh, cô bưng tô mì đứng dậy đi đến phòng bếp rửa tô, sau đó lên lầu.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần khuất xa của cô, trong lòng càng thấy sầu não.
Cô chỉ quan tâm đến cái bụng đói của cô, hoàn toàn không thèm quan tâm đến cái bụng của anh.
Trước kia khi anh về tới nhà, cô đều tìm cơ hội nấu cơm cho anh. Nhưng cô bây giờ lại hoàn toàn không làm việc gì cho anh. Vì sao thái độ của cô trước đây và bây giờ có nhiều khác biệt như vậy.
Là bởi trong lòng anh không có cô, đối xử không tốt với cô sao?
Bây giờ anh đã quyết chung sống với cô, cũng bắt đầu đối xử tốt với cô, nhưng sao cô vẫn giữ bộ dạng đó chứ?
Một Nguyễn Thiên Lăng tự kiêu tự mãn như anh, phụ nữ đối với anh mà nói chỉ là cần một cái vẫy tay.
Tuy rằng Giang Vũ Phi sẽ không vì cái vẫy tay của anh mà nhào vào lòng anh, nhưng anh đã nói muốn chung sống với cô rồi mà.
Thậm chí còn đối xử tốt với cô, còn tự mình xuống bếp nấu cho cô ăn.
Vẫn là lần đầu tiên Nguyễn Thiên Lăng làm những chuyện nội trợ như vậy, cả Nhan Duyệt cũng chưa bao giờ được hưởng thụ.
Anh đã bỏ nhiều công sức như vậy, chẳng lẽ cô không cảm động sao, không nhìn thấy anh đã cố gắng đối xử tốt với cô sao?
Nếu đổi lại, anh đối xử với người phụ nữ khác như vậy, chắc chắn đối phương sẽ cảm động rơi nước mắt, sẽ chung thủy một lòng với anh.
Giang Vũ Phi của trước kia rất yêu anh, tình yêu cô giành cho anh chắc vẫn còn chứ