Anh tốt với cô, đáng lẽ cô sẽ lại yêu anh lần nữa, sẽ một lòng yêu anh chứ.
Nhưng vì sao tất cả mọi chuyện đều không giống với tưởng tượng của anh vậy?
Nguyễn Thiên Lăng không thể nào lý giải được, thầm nghĩ suy nghĩ của phụ nữ thật là không thể hiểu nổi.
Đúng lúc này, Nhan Duyệt gọi điện thoại đến cho anh.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, sâu trong trái tim cảm giác đối với Nhan Duyệt càng ngày càng mờ nhạt.
Anh đã từng yêu cô ta nồng nhiệt như thế, vậy mà cũng không thể nào vượt qua được thử thách của thời gian.
Cũng phai nhạt dần trong những năm tháng vô tình ấy...
Điện thoại reo một hồi lâu, Nguyễn Thiên Lăng mới nghe máy.
Nhan Duyệt gọi điện thoại cho anh, cũng không phải là có chuyện gì đặc biệt muốn nói, đơn giản chỉ là quan tâm anh đã ăn cơm chưa, đang làm cái gì...
Vẫn luôn là cô ta hỏi, anh đáp lại.
Nguyễn Thiên vừa nghe điện thoại, vừa vào phòng bếp.
Anh cũng định nấu một tô mì ăn, lúc này mà đi ra ngoài ăn thì quá phiền toái, anh nghĩ ngày mai nên tìm người làm tới chăm lo cho bữa ăn hàng ngày của họ thôi.
Nhưng mà lần này ra ngoài, anh muốn sống cuộc sống của riêng hai người thôi.
Nếu tìm người làm đến sẽ quấy rầy thời gian riêng tư của anh và Giang Vũ Phi, thôi, hay là đừng tìm nữa.
Nguyễn Thiên Lăng vào phòng bếp, mở nắp nồi, ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện bên trong vẫn còn rất nhiều mì sợi chưa vớt ra.
Tô canh bên cạnh đang đậy nắp, anh mở nắp ra, bên trong là canh trứng cà chua.
Đây là Giang Vũ Phi để lại cho anh!
Khóe miệng Nguyễn Thiên Lăng không khỏi hơi vểnh lên, tiếng nói chuyện với Nhan Duyệt cũng vui vẻ hơn rất nhiều: "Duyệt Duyệt, anh còn có việc, anh tắt máy trước, có gì nói sau nhé."
Sau khi anh cúp điện thoại, chuyện đầu tiên làm không phải là vớt mì sợi lên ăn, mà là quay người đi nhanh lên lầu.
Giang Vũ Phi đang đứng trên ban công thưởng thức phong cảnh bên ngoài, ở đây cảnh đẹp ý vui, làm cô tạm thời quên tất cả, chứa đựng trong mắt trong lòng đều là cảnh đẹp nơi đây.
Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa tiến đến, nhìn thấy bóng lưng mềm mại nhỏ nhắn của cô, ánh mắt không khỏi sâu thêm vài phần.
Anh đi đến bên cạnh cô, cầm lấy tay cô, khóe miệng giương lên đường cong đẹp mắt:
"Em để lại mì cho anh sao?"
Giang Vũ Phi ngọ nguậy một cái, nhưng không thoát ra khỏi tay anh được.
"Không phải, là tôi nấu nhiều quá, ăn không hết."
"Nói một đằng làm một nẻo." Tâm trạng Nguyễn Thiên Lăng rất tốt, đương nhiên không tin lời nói của cô.
Giang Vũ Phi hờ hững nhìn đi nơi khác: "Tin hay không tùy anh."
"Em đã nấu mì cho anh, anh nên thưởng cho em như thế nào đây?" Anh đi đến gần hơn, tay thuận thế ôm eo cô.
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Giang Vũ Phi hơi nhăn lại: "Tôi nói đó là tôi ăn còn dư lại, không phải nấu cho anh đâu!"
"Thực sự không phải nấu cho anh?"
"Đúng vậy!"
Nguyễn Thiên Lăng hơi thu lại khóe miệng vui vẻ, ánh mắt u ám nhìn cô chằm chằm.
Giang Vũ Phi nghĩ thầm, anh lại sắp tức giận hay sao.
Ngay lúc cô cho là anh sẽ nổi giận với cô, anh đột nhiên cúi đầu xuống...
Cách đó không xa trên sườn núi, một nhiếp ảnh gia đang cầm máy ảnh tìm cảnh chụp.
Bỗng nhiên, trong ống kính của anh ta xuất hiện một cảnh đẹp.
Trên ban công của một ngôi nhà nhỏ màu trắng, có một nam một nữ đang hôn nhau say đắm.
Bên ngoài ban công hoa cúc đang đua nhau nở rộ, những bông hoa nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Đôi trai gái ấy giống như minh tinh điện ảnh, dáng người, khí chất đều vô cùng tuyệt vời.
Trong khoảnh khắc bọn họ hôn nhau, bức tranh tuyệt đẹp đó làm lòng người rung động.
Nhiếp ảnh gia không chút do dự bắt lấy khoảnh khắc này, chụp lại hình ảnh tuyệt đẹp đó, lưu lại mãi mãi về sau.
Giang Vũ Phi giãy giụa đẩy Nguyễn Thiên Lăng ra, bởi vì tức giận mà ngực cô không ngừng phập phồng.
Nếu như cô biết để lại mì cho anh sẽ có kết quả như vậy, cô nhất định sẽ không để lại cho anh.