Anh rất hối hận vì trước đây đón Phích Lịch về, nếu không cũng sẽ không xảy ra bi kịch như vậy. Dù anh biết Phích Lịch không thể phán đoán chính xác mới có hành vi tấn công Giang Vũ Phi, đều là vì nó ngộ nhận rằng Giang Vũ Phi làm hại Nhan Duyệt nên mới tấn công cô. Nhưng nó đã làm hại Giang Vũ Phi, hại chết con của anh, đây là sự thật. Anh không thể nào để con của anh chết oan, Phích Lịch đã làm sai, nó nên bị trừng phạt!
Giọng Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng, nói: “Xử trí Phích Lịch như thế nào là chuyện của tôi, cô không cần lo.”
Tim Nhan Duyệt đập nhanh một nhịp, vội cầu xin cho Phích Lịch: “Lăng, anh sẽ xử lý Phích Lịch như thế nào? Anh đừng làm hại nó, nó trung thành và tận tâm với anh nhiều năm như vậy, anh nhẫn tâm làm hại nó sao? Lăng, Phích Lịch chỉ là một con chó, nó không hiểu gì hết, anh muốn trách thì trách em đi.”
Nguyễn Thiên Lăng rất muốn trách cô ta, nhưng suy cho cùng người khởi xướng là anh, là anh vứt bỏ cô ta trước, sau đó mới có nhiều chuyện xảy ra như vậy, cho nên anh không thể trách cô ta, chỉ có thể trách bản thân.
“Nhan Duyệt, tôi rất kiên định về chuyện từ hôn, cô trở về chuẩn bị sớm chút đi.” Nói xong anh liền quay người rời đi.
Nhan Duyệt chán nản ngồi trên giường, chị Tôn vội an ủi cô: “Tiểu thư, cô đừng sợ, chúng ta đi tìm phu nhân nhà thông gia nhờ giúp đỡ, nếu bà ta biết cô mang cốt nhục của Nguyễn gia bọn họ, nhất định sẽ không để cô chịu ấm ức đâu.”
"Ừ." Nhan Duyệt cắn môi, buồn bã gật đầu, dáng vẻ nhìn vô cùng tủi thân buồn bã.
...
Nguyễn Thiên Lăng trở lại phòng bệnh của Giang Vũ Phi, đúng lúc Giang Vũ Phi đã tỉnh lại, đang uống canh gà thím Lý đưa tới.
Thím Lý cười nói với anh: “Thiếu gia, tôi mang rất nhiều canh gà đến, cậu cũng uống một chén đi.”
Nguyễn Thiên Lăng lắc đầu, tỏ vẻ không uống. Giang Vũ Phi bưng chén, cúi đầu chậm rãi uống canh, cũng không ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái.
Nguyễn Thiên Lăng đi đến cuối giường, hai tay chống vào cạnh giường, nói với cô: “Hai ngày nữa anh và Nhan Duyệt sẽ từ hôn, em
yên tâm đi, sau này cô ta sẽ không tới tìm em làm phiền nữa.”
Anh vừa dứt lời, Nhan Duyệt liền gõ cửa bước vào. Một mái tóc dài gợn sóng, dáng người thon gọn yểu điệu, khuôn mặt không trang điểm vẫn thanh tú xinh đẹp, không thể không nói, cô ta thật sự là một mỹ nhân từ nhỏ.
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày, không rõ cô ta tới đây làm gì. Giang Vũ Phi nhìn thấy cô ta, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nhan Duyệt cắn môi nhìn Giang Vũ Phi, thấp giọng nói: “Tôi rất xin lỗi, bởi vì tôi là nguyên nhân gián tiếp làm hại cô. Vũ Phi, cô có thể tha thứ cho tôi không?”
“Lúc ấy tại sao cô lại ngất xỉu?" Giang Vũ Phi nhìn chằm chằm vào cô ta, lạnh lùng hỏi.
“Tôi…” Nhan Duyệt khó xử nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng, làm bộ như muốn nói nhưng không dám nói.
Nguyễn Thiên Lăng mở miệng nói: “Cô đi đi, ở đây không có chuyện của cô.”
“Vì sao không nói?” Giang Vũ Phi ép hỏi: “Nếu là đến xin lỗi, thể hiện chút thành ý của cô đi, tại sao cô lại ngất xỉu?”
Nguyễn Thiên Lăng tay nắm chặt thanh chắn cuối giường, anh nhìn về phía Nhan Duyệt, cô ta giống như không tiếp nhận ánh mắt của anh, thoải mái nói: “Bởi vì tôi mang thai, tôi không biết tôi đang mang thai, cộng thêm gần đây tinh thần tôi không tốt, cho nên mới ngất xỉu.”
Giang Vũ Phi lập tức trợn trừng mắt, bất giác nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng. Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng nặng nề, đôi môi mỏng mím thật chặt, trầm mặc không nói một lời nào.
Anh ta không giải thích, nhưng thái độ của anh ta cũng đã nói rõ tất cả. Không cần hoài nghi, đứa trẻ trong bụng Nhan Duyệt nhất định là của anh ta. Giang Vũ Phi có cảm giác thật châm biếm, ngày hôm qua, ngay tại lúc Nhan Duyệt ngất xỉu vì mang thai, cô lại sảy thai!