Chỉ là vì sao, vì sao bị người thương lại cứ là con cô?
Giang Vũ Phi xiết chặt cái bát trong tay, đột nhiên cầm bát ném mạnh xuống đất, mảnh vỡ văng lên, suýt chút nữa làm chân Nhan Duyệt bị thương.
Nhan Duyệt kinh hãi lui về sau vài bước, chị Tôn mau chóng tiến lên đỡ cô ta: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao…” Nhan Duyệt kinh hoảng lắc đầu, sắc mặt trắng nhợt.
Chị Tôn bất mãn lườm Giang Vũ Phi, cố ý nói lớn tiếng: “Tiểu thư, bây giờ cô là người đang mang thai, không thể bị hù dọa. Lát nữa chúng ta đến chỗ bác sĩ kiểm tra một chút, đứa trẻ trong bụng cô tuyệt đối không thể có chuyện gì. Thời nay ấy mà, rất nhiều phụ nữ động một chút sẽ sảy thai, rất đáng thương.”
“Cút!” Giang Vũ Phi lập tức cũng lườm bọn họ, tức đến mức đỏ bừng mặt.
Tất nhiên cô nghe ra chị Tôn có ý khoe khoang và chế nhạo cô. Cô chỉ vào cửa ra vào, toàn thân đang run lên vì phẫn nộ: “Cút ra ngoài!”
“Thái độ của cô như vậy là sao? Tiểu thư nhà tôi có lòng tốt đến thăm cô, cô quá bất lịch sự!” Chị Tôn vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của Nguyễn Thiên Lăng lập tức nhìn sang phía chị ta.
“Cô là cái thá gì? Ở đây đến lượt cô nói chuyện sao?”
Nguyễn Thiên Lăng thuộc kiểu người không nói lời nào, không mỉm cười, nhìn thôi cũng thấy rất ác liệt. Nếu anh thật sự nổi giận, ai cũng sẽ bị anh hù sợ. Chị Tôn rụt cổ lại, sợ tới mức không dám lên tiếng nữa.
Mặt Nhan Duyệt lộ ra vẻ khó xử, Nguyễn Thiên Lăng mắng chị Tôn, thực ra chính là đang mắng cô ta. Anh vì Giang Vũ Phi mà khiến bọn họ mất mặt!
Trong mắt Nhan Duyệt lập tức ngấn nước, đôi mắt u oán nhìn anh: “Lăng, mặc kệ tình cảm của anh với em như thế nào, nhưng em đang mang thai con của anh, đây là sự thật. Em hi vọng anh có thể hồi tâm chuyển ý, cho mẹ con chúng em một gia đình ấm áp.”
Nguyễn Thiên Lăng hơi nheo mắt, cặp mắt đen láy lạnh như băng không có một chút xao động. Trước kia nhìn thấy bộ dạng yếu đuối khóc thút thít này của Nhan Duyệt, anh sẽ đau lòng vì cô ta, sẽ mềm
lòng vì nước mắt của cô ta. Nhưng hôm nay, nhìn thấy nước mắt của cô ta, bỗng nhiên anh cảm thấy rất phiền chán.
Anh không biết mình làm sao, chẳng lẽ không yêu một người, sẽ dần dần thấy cô ta phiền chán sao? Anh không muốn đối với Nhan Duyệt như vậy, dù sao cũng là anh có lỗi với cô ta, thế nhưng anh thật sự thấy rất phiền chán, không thể thích cô ta nổi.
“Có chuyện gì sau này hãy nói, bây giờ cô về đi.” Anh lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách, Nhan Duyệt cắn môi, cụp mắt đau lòng quay người rời đi.
Chị Tôn mau chóng đi theo sau cô ta, hôm nay xem như chị ta đã hoàn toàn hiểu được sự vô tình của Nguyễn thiếu gia rồi. Tiểu thư nhà chị ta thật sự quá đáng thương, chị ta nhất định phải nói chuyện xảy ra hôm nay, để cho tất cả mọi người chủ trì công đạo cho tiểu thư nhà chị ta.
Nhan Duyệt đi, cơn tức giận của Giang Vũ Phi cũng dần dần hạ xuống. Thím Lý tìm cái chổi, quét sạch sẽ những mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó rời khỏi phòng bệnh, dành không gian cho hai người bọn họ.
Nguyễn Thiên Lăng vẫn đứng ở cuối giường, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào Giang Vũ Phi, chờ cô mở miệng hỏi anh. Nhưng cô lại nằm xuống, nhắm mắt lại không nhìn anh, cũng không hỏi về chuyện Nhan Duyệt. Nguyễn Thiên Lăng thất vọng, muốn giải thích chút gì đó nhưng anh lại không biết nên giải thích thế nào.
Nhan Duyệt mang thai hai tháng, thời gian chắc là một lần duy nhất bọn họ làm trước khi đính hôn. Anh không ngờ rằng một lần đó đã khiến cô ta mang thai. Nếu là trước đây, có lẽ anh không ngại chuyện Nhan Duyệt mang thai, nhưng mà bây giờ anh lại rất chú ý, thật hy vọng cô ta không mang thai. Anh không chỉ không hy vọng bởi vì một đứa trẻ mà tiếp tục dính dáng đến Nhan Duyệt, mà còn lo lắng Giang Vũ Phi sẽ không chấp nhận nổi.