Câu nói cuối cùng, anh nói có thâm ý khác.
Giang Vũ Phi cười mỉa mai, đi nhanh ra ngoài.
Cô thật sự là rảnh rỗi mới có thể chạy tới đồn cảnh sát tố cáo anh. Cô đã quên thân phận của anh, quên bản lĩnh của anh, một nhân vật nhỏ bé như cô làm sao có thể tố cáo anh được chứ.
Giang Vũ Phi cười nhạo bản thân không biết tự lượng sức mình, càng thêm cười nhạo cô tự mình đa tình cho rằng anh thật sự thích cô.
Quá là không biết lượng sức, đánh giá bản thân quá cao.
Giang Vũ Phi, chuyện nhục nhã như vậy xảy ra một lần được rồi, về sau không nên tin anh, cho anh cơ hội sỉ nhục bản thân nữa!
Giang Vũ Phi đi ra khỏi đồn cảnh sát, sắc trời bên ngoài đã rất tối rồi.
Cô bước đi vài bước, đột nhiên cảm thấy cả người đều rất khó chịu.
Trên trán không ngừng đổ mồ hôi, không cần soi gương cô cũng biết hiện tại sắc mặt cô nhất định đã tái nhợt.
Chịu đựng cơn đau đớn và suy yếu sau khi sảy thai, cô cắn răng kiên trì bước tới, nhưng mà mỗi một bước đi đều rất nặng nề.
Trước mắt đột nhiên quay cuồng, cô vội ngồi xổm xuống, thở từng hơi từng hơi.
Nguyễn Thiên Lăng bước nhanh về phía cô đi, kéo người cô dậy, bế ngang cô lên.
"Thả tôi ra..." Giang Vũ Phi yếu ớt ngọ nguậy.
"Đừng quậy, bây giờ đến bệnh viện với anh." Nguyễn Thiên Lăng ôm chặt cô, dịu dàng cưng chiều nói.
Giang Vũ Phi cảm thấy thật buồn nôn, bây giờ anh lại bắt đầu đối xử tốt với cô.
"Tôi bảo anh thả tôi ra!"
"Quậy nữa là anh sẽ hôn em trước mặt mọi người."
"…"
Cô không giãy giụa nữa, nếu đã không thể thoát khỏi anh, thì không cần thiết phải chọc giận anh, cho anh cơ hội ức hiếp cô.
Nguyễn Thiên Lăng bỏ cô vào trong xe, còn giúp cô thắt dây an toàn, anh săn sóc tựa như cô là người phụ nữ mà anh rất quan tâm vậy.
Nhưng mà trong mắt Giang Vũ Phi, tất cả đều rất giả tạo.
Cô nhắm mắt lại, không nhìn anh, Nguyễn Thiên Lăng mím môi liếc cô một cái, khởi động xe chạy tới bệnh viện.
"Hôm nay để cho em tùy hứng một lần, nhưng thân thể em còn chưa hoàn toàn hồi phục, bây giờ phải đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói em có thể về nhà, tối nay chúng
ta trở về. Bác sĩ nói em vẫn phải nhập viện, em phải ngoan ngoãn nhập viện." Nguyễn Thiên Lăng vừa lái xe, vừa nói với cô.
Hóa ra trước đó cô có thể tùy ý lang thang trên đường, đều là anh ban ân cho cô.
Anh cho phép cô tùy hứng một lần!
Trong lòng Giang Vũ Phi nảy sinh cảm giác thật đáng buồn, hiện tại cô là gì chứ, trở thành vật phẩm tư nhân của Nguyễn Thiên Lăng rồi sao?
Anh muốn như thế nào thì như thế, cô hoàn toàn không có tự do và tôn nghiêm.
Mà ngay cả lang thang ở bên ngoài, cũng phải là anh cho phép mới được!
"Nhan Duyệt mang thai con của anh, anh phải chịu trách nhiệm với mẹ con cô ta." Cô mở mắt ra, đột nhiên nói.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu mày: "Em muốn đẩy anh cho người phụ nữ khác?"
Đừng nói quan hệ của bọn họ mập mờ như vậy được không?
"Cô ta là vị hôn thê của anh, anh vốn nên ở bên cạnh cô ta."
"Em đang ghen? Anh cũng không biết Nhan Duyệt sẽ mang thai, chuyện này sau này hãy nói. Mặc kệ đứa con trong bụng cô ấy có phải của anh hay không, anh cũng sẽ không kết hôn với cô ấy."
Ai ghen chứ!
Cả người Giang Vũ Phi không có sức lực, cũng không có hơi sức mà tranh luận với anh gì nữa.
Lòng cô cũng rất bất lực, Nguyễn Thiên Lăng có thể đừng cứ tự cho mình là đúng như vậy không?
Xe đến bệnh viện, Nguyễn Thiên Lăng ôm cô xuống xe, đi vào bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ vừa kiểm tra vừa trách cứ Giang Vũ Phi không nên chạy ra khỏi bệnh viện vào lúc này, phụ nữ sảy thai cần phải tĩnh dưỡng, nếu chăm sóc không tốt, sẽ để lại di chứng.
"Sẽ để lại di chứng gì?" Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi.