Từ khi cô tới đây, ngày nào cũng bận rộn trong lều hoa, chưa hề ra ngoài đi dạo cho đàng hoàng.
Giang Vũ Phi đi trên con đường yên tĩnh ngửi mùi hương của hoa, nghe tiếng chim hót, nghĩ thầm nếu có thể sống ở đây cả đời thì thật tốt.
“Ai da… không hay, có cướp!”
Một đứa bé trai khoảng mười mấy tuổi cầm một cái túi xách chạy vọt qua bên cạnh Giang Vũ Phi.
“Đứng lại, trả đồ cho tôi!” Tống Hiểu Đồng kéo vali ra sức chạy theo, Giang Vũ Phi lập tức hiểu đã xảy ra chuyện, cô liền xoay người nhấc chân đuổi theo.
“Đứng lại!” Cô nghĩ thầm, bây giờ đang là ban ngày, chẳng lẽ lại không bắt được cướp hay sao.
Nhưng đứa trẻ phía trước động tác cực kỳ nhanh, nó móc tiền trong túi xách ra, cầm túi xách ném về phía Giang Vũ Phi, sau đó rẽ sang đường khác, nhanh chóng biến mất trong con hẻm nhỏ.
Giang Vũ Phi nhặt túi xách lên, cũng không còn sức đuổi theo nữa.
Cô quay người đi về phía người phụ nữ ở phía sau: “Đây, đồ của cô, xem xem có mất gì không.”
“Cảm ơn cô nhé.” Tống Hiểu Đồng thở hồng hộc chạy tới, cảm kích nhận lấy túi xách, cô mở ra xem thử, phát hiện không thấy ví tiền.
“Làm sao bây giờ, ví tiền bị cướp mất rồi.” Cô ngẩng đầu liền phát hiện ra Giang Vũ Phi đang nhìn mình chằm chằm đầy vẻ nghi ngờ.
“Sao vậy?”
Giang Vũ Phi cười nói: “Tôi có cảm giác nhìn cô rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.”
“Vậy sao?” Tống Hiểu Đồng mỉm cười một cái, ngay lập tức lại nhăn nhó: “Ban ngày ban mặt sao lại có cướp chứ, lần này thì tiêu rồi, ví tiền đều bị cướp hết cả.”
Giang Vũ Phi nhìn về phía trước, suy đoán: “Phía trước có rất nhiều tiệm internet, thằng bé kia chắc là mới chạy từ trong tiệm ra.”
“Chắc vậy.” Tống Hiểu Đồng lục tìm trong túi, chỉ tìm được chứng minh nhân dân, thẻ ATM để ở trong ví cũng mất luôn rồi.
“May là tôi để riêng thẻ ATM và chứng minh nhân dân, nhưng mà chỉ có chứng minh nhân dân
thì có ích gì? Xin hỏi nơi này có ngân hàng ZG không, tôi muốn đi làm một cái thẻ ATM khác.”
Giang Vũ Phi lắc đầu: “Không có, nơi này chỉ có ngân hàng NY và YZ thôi.”
“Vậy sao, nhưng mà cũng có thể làm một cái thẻ mới… Vậy…” Tống Hiểu Đồng đỏ mặt, ngượng nghịu nói: “Cô có thể cho tôi mượn một ít tiền để đi làm thẻ không? Đợi người nhà tôi chuyển tiền cho tôi, tôi sẽ lập tức trả lại cô.”
Ai cũng đều có những lúc khó xử như vậy, Giang Vũ Phi lấy từ trong túi ra 50 đồng đưa cho cô ấy, mỉm cười nói: “Cô cầm đi, không cần trả lại.”
“Làm sao vậy được…”
“Thật sự không cần trả.” Cô đưa tiền cho Tống Hiểu Đồng, tiếp tục đi về phía trước.
Tống Hiểu Đồng siết chặt tiền trong tay, cảm kích gọi với theo cô: “Xin hỏi tên cô là gì? Sau này có cơ hội, nhất định tôi sẽ cảm ơn cô.”
Giang Vũ Phi quay đầu mỉm cười, không nói gì, vẫy vẫy tay với cô ấy, quay người tiếp tục đi.
Tống Hiểu Đồng cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, cũng vẫy tay với cô: “Cảm ơn cô nhé, tôi tên là Tống Hiểu Đồng, hy vọng sau này còn có thể gặp lại cô.”
Đột nhiên một cuộc đối thoại hiện lên trong đầu Giang Vũ Phi.
“Số 23, Tống Hiểu Đồng.”
“Bác sĩ nói khả năng mang thai là rất lớn, nhưng cần làm thêm một bước kiểm tra.”
“Nếu có, thì phá bỏ.”
Cô đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tống Hiểu Đồng.
Hóa ra là cô ấy, chẳng trách cô cảm thấy cô ấy nhìn rất quen.
Cô ấy chính là người phụ nữ mà cô đã gặp ở bệnh viện lần đó, phu nhân kiểm sát trưởng Bạch Thiệu Minh, Tống Hiểu Đồng.