Giang Vũ Phi nhớ lúc ấy hình như kiểm tra ra Tống Hiểu Đồng mang bầu, nhưng hiện tại bụng cô ấy lại phẳng lì, không có gì cả.
Giang Vũ Phi nhớ tới lời nói vô tình của kiểm sát trưởng Bạch Thiệu Minh: nếu có, thì phá bỏ!
Con của Tống Hiểu Đồng đã bị phá bỏ rồi sao?
Cô còn nhớ bộ dạng buồn bã của Tống Hiểu Đồng lúc ấy, cô ấy không muốn bỏ đứa trẻ, giống như cô ở kiếp trước, cồng yêu cầu bỏ đứa trẻ, nhưng họ đều không muốn…
Giang Vũ Phi buồn bã quay người, rẽ vào một góc, yên lặng đi tiếp.
Nhớ tới Tống Hiểu Đồng, cô lại nhớ đến những chuyện bản thân gặp phải ở kiếp trước, thật sự hy vọng Tống Hiểu Đồng đừng giống cô, rơi vào một kết cục thê lương.
Tống Hiểu Đồng kéo vali đi được một quãng, đột nhiên chân giẫm trúng một thứ gì đó.
Cô cúi người xuống nhặt, phát hiện một cái móc khóa.
Hình phác họa trên chiếc móc khóa chính là người tốt bụng vừa giúp đỡ cô, cô xoay người lại, nhưng không nhìn thấy bóng dáng người ấy đâu.
Tống Hiểu Đồng siết chặt cái móc khóa, nghĩ thầm qua một thời gian ngắn nữa cô lại đến đây chơi, sau đó tìm được ân nhân, trả lại cái móc khóa cho cô ấy, cũng cảm ơn cô ấy đàng hoàng một lần.
Giang Vũ Phi đi dạo bên ngoài rất lâu, cho đến khi đói bụng, cô mới quyết định về nhà ăn đồ ăn bà Tiết nấu.
Cô đẩy cửa sân ra, đi thẳng vào phòng khách, phát hiện bà Tiết một tay chống trên mặt bàn, người cứng ngắc cong lại, dáng vẻ rất đau đớn.
“Bà, bà làm sao vậy?” Cô tiến lên đỡ bà, bà Tiết vội vàng khoát tay: “Đừng động, bà bị trật lưng, khẽ động thôi cũng rất đau, đừng động vào bà!”
“Cháu gọi xe cứu thương cho bà!” Giang Vũ Phi lo lắng gọi điện thoại cấp cứu, đồng thời cũng thầm tự trách mình, trách cứ bản thân không nên đi ra ngoài lâu như vậy mới trở lại.
Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi, bà Tiết được đưa đến bệnh viện. Bác sĩ nói thương thế của bà không quá nghiêm trọng, cơ bắp bị tổn thương, cần tĩnh dưỡng vài ngày mới có thể khỏi hẳn.
Bà Tiết không có một người thân nào, Giang Vũ Phi quyết định chăm sóc bà khỏi hẳn rồi mới rời khỏi
nơi này.
Tống Hiểu Đồng làm xong thẻ ATM, chờ người làm trong nhà gửi tiền cho cô, lấy được tiền, mới thuận lợi lên máy bay trở lại thành phố A.
Cô kéo vali đi vào phòng khách, người làm tiến lên nhận vali.
“Thiếu gia ở nhà sao?”
“Thiếu phu nhân, thiếu gia đi làm, bảo hôm nay phải tăng ca.”
Tống Hiểu Đồng gật gật đầu, cụp mắt xuống che giấu sự hụt hẫng trong mắt.
Hôm nay là cuối tuần, anh ta thà đi làm cũng không muốn ở nhà đợi cô về. Nhưng tính tình anh ta trước nay lạnh lùng, cô cũng quen bộ dạng này của anh ta rồi.
Tống Hiểu Đồng lên lầu trở lại phòng ngủ, lấy đồ trong ba lô ra cất đi, đặt cái móc khóa trên tủ đầu giường, sau đó cầm áo ngủ vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.
Cô tắm rửa xong đi ra, phát hiện Bạch Thiệu Minh đã trở về. Anh ta đang ngồi ở bên giường, đang nhìn một món đồ cầm trong tay.
“Anh về khi nào vậy?” Cô đi lên hỏi anh ta.
“Vừa về.” Bạch Thiệu Minh lạnh nhạt trả lời, anh ta ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô, giơ cái móc khóa trong tay lên: “Cái này từ đâu ra?”
“À, là em nhặt được.” Cô lập tức nói ra những chuyện xảy ra buổi sáng: “Là cô ấy giúp em, em nghĩ lần sau lại đi thị trấn Hoa Lan, có thể tìm được cô ấy, nhất định phải cảm ơn cô ấy thật đàng hoàng.”
Trong mắt Bạch Thiệu Minh hiện lên vẻ như nghĩ tới cái gì, anh ta để lại cái móc khóa lên tủ đầu giường, đứng dậy đi đến thư phòng.
Ngồi ở trước bàn sách, anh ta bấm số gọi cho Nguyễn Thiên Lăng.
Đột nhiên nhận được điện thoại của kiểm sát trưởng Bạch, Nguyễn Thiên Lăng hơi bất ngờ.
Anh bảo giám đốc bộ phận marketing đang báo cáo với anh ra ngoài, cầm lấy điện thoại nghe máy.