Người cô gầy như vậy, mà còn mất nhiều máu như thế, không biết là cô có thể chịu đựng nổi hay không.
Hơn nữa anh nhớ mấy tháng trước, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt cô cũng rất đau đớn.
Cho nên mỗi lần hành kinh đều khó chịu như vậy sao?
Nguyễn Thiên Lăng càng nghĩ càng khó chịu, anh nhếch môi, giơ tay sờ trán cô: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Không biết anh đã hỏi câu này bao nhiêu lần, mới mười mấy phút trước, giờ lại hỏi nữa.
Giang Vũ Phi kéo tay anh ra, không nhịn được nói: “Anh không nhìn thấy sao?”
Chỉ nhìn dáng vẻ của cô cũng đã biết là cô rất khó chịu rồi!
“Anh đi lấy thêm chén nước đường đỏ cho em.” Anh đứng dậy định đi, Giang Vũ Phi lạnh lùng nói: “Anh cho rằng nước đường đỏ là linh đan diệu dược sao? Nó không có tác dụng với tôi!”
“...”
“Đưa tôi đến bệnh viện, nếu không tôi vẫn cứ khó chịu như vậy.”
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng tối đi: “Anh đi gọi bác sĩ cho em.”
“...” Giang Vũ Phi âm thầm cắn răng.
Anh đề phòng cô đến mức như vậy sao? Cô đau đến mức như vậy, mà anh còn không chịu đưa cô đi bệnh viện!
“Tôi nói tôi muốn đi bệnh viện.” Giang Vũ Phi lặp lại lần nữa, thái độ rất kiên định.
Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn cô một cái, rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Anh sẽ không đưa cô đi bệnh viện, anh sợ cô sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Anh có thể tìm bác sĩ giỏi tới chữa cho cô, tóm lại sẽ không để cô tiếp tục bị đau đớn nữa.
Nguyễn Thiên Lăng ra khỏi phòng ngủ, Giang Vũ Phi tức giận đến mức nắm chặt tay.
Vốn tưởng rằng anh nhất định sẽ đưa cô đến bệnh viện, hiển nhiên là kế hoạch của cô đã thất bại.
Hai mươi phút sau, Nguyễn Thiên Lăng dẫn một bác sĩ nữ đến.
“Cậu đích thân mời chị đến thế này, không biết là người bệnh như thế nào đây?”
“Chờ em một chút, lát nữa em sẽ gọi chị vào.”
“Hả, có cái gì chị không thể nhìn thấy sao?”
“Nói chị chờ thì chị cứ chờ đi.” Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nói.
“Chậc chậc, thái độ cậu như thế này là sao? Chưa thấy ai nhờ người khác giúp đỡ mà có thái độ như vậy.”
Nguyễn Thiên Lăng
không để ý tới cô ấy nữa, anh đẩy cửa đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Giang Vũ Phi ngồi dậy, khó chịu dựa đầu vào giường.
Nguyễn Thiên Lăng đi đến bên cạnh cô, lấy ra một chiếc chìa khóa bạc, kéo tay cô ra sau đó lấy chìa khóa mở vòng tay, tháo vòng tay xuống cho cô.
Giang Vũ Phi cười khẩy: “Sợ bị người ta nhìn thấy hành vi phạm tội của anh sao?”
Nguyễn Thiên Lăng cất dây xích đi, thản nhiên nói: “Anh không muốn bị người ta cười nhạo.”
“Theo tôi thấy chính là anh sợ bị người khác nhìn thấy! Nguyễn Thiên Lăng, anh đã dám làm thì còn sợ gì nữa. Anh giam giữ tôi bất hợp pháp, tội danh này đủ cho anh ngồi tù mấy năm!” Giang Vũ Phi tức giận khẽ quát, nhưng sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng vẫn thản nhiên.
“Có thể vào rồi.” Anh gọi người ở ngoài cửa.
Cửa bị đẩy ra, một người đẹp thân hình quyến rũ nóng bỏng xách hộp thuốc đi vào.
Mắt cô ấy đẹp đẽ sáng ngời nhìn vào Giang Vũ Phi, nhếch môi cười nói mập mờ: “Người tình mới sao?”
“Cô ấy là Giang Vũ Phi.”
“Giang Vũ Phi là ai? Ồ, nhớ rồi, vợ cũ của cậu. Không ngờ nha, cậu mà lại có thú vui thích vợ cũ.” Người đẹp trêu chọc cười nói.
“Đừng nói nhiều, mau khám cho cô ấy đi.” Nguyễn Thiên Lăng không kiên nhẫn thúc giục cô ấy.
Nếu không phải đang cần tìm một nữ bác sĩ giỏi, anh tuyệt đối sẽ không tìm chị ấy. Người phụ nữ này cứ lải nhải cả ngày phiền muốn chết, mỗi lần anh thấy chị ấy là đều đau đầu.
“Người ta nói hai câu cũng không được à, chị cũng là người đẹp đó, thái độ của cậu với người đẹp phải tốt một chút chứ!” Người đẹp bất mãn lẩm bẩm, nhưng vẫn đi đến trước mặt Giang Vũ Phi, cười hỏi cô.