“Không thoải mái ở đâu?”
Giang Vũ Phi không biết có nên cầu xin người phụ nữ này giúp đỡ hay không, xem ra cô ta và Nguyễn Thiên Lăng có quan hệ rất tốt... ngộ nhỡ cô ta không giúp cô thì sao?
Nhưng mà không thử một lần thì làm sao biết được kết quả.
“Tôi đau bụng.”
“Có mùi máu, đến kỳ kinh nguyệt?” Người đẹp hỏi như vậy, nhưng đã mở hộp thuốc ra, nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc.
“Đúng vậy.”
“Nghe nói trước khi đến kỳ em có uống thuốc tránh thai?” Người đẹp lấy ra một ống tiêm, dùng ống tiêm rút thuốc bên trong lọ thuốc.
Giang Vũ Phi lấy làm lạ liếc nhìn cô ta, nếu cô ta đã biết tình hình, vì sao còn hỏi nữa?
Người đẹp cười áy náy: “Bệnh nghề nghiệp ấy mà, thói quen hay hỏi.”
“Ừ, có uống thuốc tránh thai hai ngày.”
“Uống thuốc tránh thai sẽ làm chậm thời gian hành kinh, làm giảm số ngày hành kinh. Nhưng cũng có đặc thù là sẽ làm mất nhiều máu, có thể đoán em thuộc trường hợp sau.” Sau khi nói xong, người đẹp cúi đầu đến sát bên tai cô, hỏi nhỏ một câu.
Sắc mặt Giang Vũ Phi thay đổi, cụp mắt che giấu sự bất an trong mắt.
Người đẹp cười hì hì, nâng cổ tay cô lên: “Chị tiêm cho em một mũi, sẽ nhanh chóng không còn đau nữa.”
“Chị nói gì với cô ấy?” Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên mở miệng hỏi người đẹp.
“Chị nói gì đâu có liên quan tới cậu?” Người đẹp khó chịu liếc xéo anh một cái.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không tức giận: “Rốt cuộc chị nói gì?”
Người đẹp thuần thục tiêm cho Giang Vũ Phi một mũi, rút kim tiêm ra.
“Cậu thật sự muốn biết? Hi hi, chị hỏi cô ấy, có phải lúc làm động tác quá mạnh hay không, có đôi khi động tác quá mạnh cũng có ảnh hưởng tới chuyện này.”
Giang Vũ Phi hơi ngước mắt lên, người đẹp nháy mắt với cô một cái, ý nói là: Em yên tâm đi, chị sẽ không bán đứng em.
Có lẽ cô ấy là người tốt.
Giang Vũ Phi động lòng liền túm lấy tay cô ấy khẩn cầu nói: “Xin chị cứu tôi với được không? Tôi bị Nguyễn Thiên Lăng nhốt không cho ra ngoài, chị báo cảnh sát giúp tôi được không?”
“Bà mẹ nó!” Người
đẹp mắng to một tiếng, cô ấy quay đầu chỉ vào Nguyễn Thiên Lăng: “Cậu, khẩu vị của cậu cũng nặng quá đó!”
Giang Vũ Phi: “...”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống: “Đã xong chưa, xong rồi thì mau đi đi.”
“Được rồi, lát nữa bụng cô ấy không còn đau nữa. Lần sau những loại bệnh cỏn con này thì đừng tìm đến chị, thật là không biết trọng người tài.”
Giang Vũ Phi chớp chớp mắt, đây là tình huống gì?
Người đẹp quay đầu cười tủm tỉm nói: “Em dâu cũ, chị đi đây, em yên tâm đi, tên cầm thú này sẽ không làm gì em đâu. Mặc dù nó là cầm thú, nhưng gần như chưa bao giờ ra tay với người nó quan tâm. Em đó, còn an toàn hơn so với chị gái đây nữa.”
Chị gái?
Giang Vũ Phi há hốc mồm, Nguyễn Thiên Lăng có chị gái sao? Sao cô không biết?
“Được rồi, không có việc gì nữa thì đi mau!”
“Biết là cậu chê chị phiền toái, chị đi ngay lập tức, không cản trở hai người nữa!” Người đẹp xách hộp thuốc ung dung rời đi.
Giang Vũ Phi cứ nhìn cô ấy đi như vậy, không có biện pháp nào cả.
Khó khăn cô mới trông chờ được hy vọng đến, cứ như vậy mà mất đi...
Nguyễn Thiên Lăng lấy dây xích ra, đi đến ngồi trước mặt Giang Vũ Phi, kéo tay cô: “Chị ấy là chị họ anh, Lý Minh Hi, cho nên em muốn tìm chị ấy giúp đỡ cũng vô dụng thôi.”
Vòng ta lạnh buốt chạm vào thịt, Giang Vũ Phi lập tức lấy lại tinh thần, giãy giụa kịch liệt: “Nguyễn Thiên Lăng, anh giết tôi đi! Nếu anh giam giữ tôi thế này nữa, anh hãy giết tôi đi!”
Người đàn ông kéo người cô qua, ôm lấy bả vai cô: “Suỵt, đừng quậy, sao anh nỡ giết em được.”
Giang Vũ Phi dựa vào người anh, cắn chặt môi, đôi mắt tràn ngập nước mắt.