“Thật ra anh cũng nghe được lời Lý Minh Hi nói với em lúc nãy. Em biết là uống thuốc tránh thai sẽ gây mất máu nhiều, cho nên hai ngày nay em cố ý uống thuốc tránh thai đúng không?”
Mánh khóe bị vạch trần, nhưng Giang Vũ Phi lại không cảm thấy chột dạ chút nào.
“Vậy thì làm sao nào? Đúng, chính là tôi cố ý!”
Cố ý uống nhiều thuốc tránh thai trước kỳ kinh nguyệt, cố ý làm bộ đau bụng để anh đưa cô đi bệnh viện.
Cố ý không dùng băng vệ sinh, để lại vết máu trên giường.
Đều là cô cố ý, để tìm cơ hội thoát khỏi anh, nhưng mà kế hoạch của cô đã thất bại.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nhạt: “Không sao, anh không để bụng. Thật ra em có làm chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ không để bụng.”
Ngay cả việc cô năm lần bảy lượt bỏ thuốc anh, anh cũng không để bụng, huống chi là những chuyện khác.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, cho dù muốn đối nghịch với anh, cũng nên tĩnh dưỡng cơ thể thật tốt.” Nói xong, anh đi ra khỏi phòng ngủ.
Giang Vũ Phi cụp đôi mắt tối tăm xuống, hai tay ôm chặt người, rõ ràng trời không lạnh, nhưng cô lại cảm giác rất lạnh, cả người không có một chút hơi ấm nào.
---
Tối hôm đó, mọi chuyện trôi qua yên bình.
Hôm sau thời tiết rất tốt, Giang Vũ Phi đi đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra, để cho ánh nắng mặt trời tràn vào phòng.
Cô giơ tay chạm vào ánh nắng, cảm giác rất ấm áp, thật là muốn ra bên ngoài phơi nắng, hoặc là đi dạo phố.
Nhưng mà những chuyện đơn giản này, đối với cô mà nói đã là những hy vọng xa vời không thể chạm đến.
“Cô Giang, ăn cơm thôi.” Thím Lý bưng đồ ăn vào, cười gọi cô.
Giang Vũ Phi đứng bất động, cho đến khi thím Lý gọi tiếng thứ hai, cô mới lấy lại tinh thần.
“Thím Lý, có thể cho tôi đi ra ngoài một chút được không? Ở trong sân một chút thôi cũng được.” Cô quay người khẩn cầu thím Lý, thím Lý khó xử lắc đầu.
“Tôi không thể quyết định được, đợi thiếu gia về cô có thể hỏi ý cậu ấy.”
Giang Vũ Phi lại cụp đôi mắt tối tăm xuống, hỏi Nguyễn Thiên Lăng là không thể.
Nếu anh chịu để cô đi, thì sẽ không dùng dây
xích để xích cô lại.
Thím Lý đặt đồ ăn xuống, nhìn dáng vẻ thất vọng của cô, trong lòng bà cũng không chịu nổi.
“Cô Giang, kỳ thật thiếu gia cũng không có ý làm hại cô, cô nghĩ thoáng một chút, qua mấy ngày nữa thiếu gia sẽ thả cô ra.”
“Sẽ không, anh ta sẽ nhốt tôi như thế này vĩnh viễn.” Giang Vũ Phi nhấc chân lên, dây xích trên chân cũng đung đưa theo.
Cô cười mỉa mai nói: “Thím Lý, thím thấy bộ dạng tôi bây giờ giống cái gì? Còn không bằng một con chó ấy chứ.”
Thím Lý nhìn thấy sợi dây xích trắng bạc kia, cũng hơi chướng mắt.
Phải, quả thực thiếu gia cũng quá đáng.
“Cô Giang, tôi kể với cô chuyện này nhé.” Thím Lý thở dài nói.
“Tôi nhớ năm đó thiếu gia bảy tuổi, tôi vừa đến Nguyễn gia giúp việc không lâu, có người tặng cho thiếu gia một con diều hâu vẫn còn chưa trường thành. Đó là lần đầu tiên thiếu gia nuôi thú cưng, sau khi có con diều hâu cậu ấy rất vui vẻ, còn mời người đặc biệt xây một cái phòng rất lớn cho diều hâu ở. Nhưng mà diều hâu luôn hướng đến bầu trời bên ngoài, mỗi ngày đều bay loạn xạ trong phòng, còn đâm đầu đến chảy máu. Thiếu gia rất buồn bã, không biết nên làm như thế nào mới khiến cho diều hâu yên tâm ở lại Nguyễn gia. Mỗi ngày cậu ấy đều tự mình đến cho diều hâu ăn, mỗi ngày đều nói chuyện với nó, nhưng mà diều hâu vẫn muốn bay ra ngoài, nghiêm trọng nhất là có một lần, nó đâm đầu suýt chết. Thiếu gia rất khiếp sợ, nhưng cậu ấy lại không nỡ thả diều hâu bay đi. Có một người làm liền cho cậu ấy một ý kiến, nói là có thể dùng dây xích trói diều hâu lại, thả nó trong vườn sau để nuôi. Như vậy diều hâu vẫn có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng không bay đi mất.”