“Thiếu gia lập tức làm một bộ dây xích để trói diều hâu lại, sau đó đem nó ra sân sau nuôi nấng. Vì muốn bồi đắp tình cảm với diều hâu, ngày nào cậu ấy cũng đến nói chuyện với nó, cho nó ăn. Nhưng mà diều hâu vẫn không ăn không uống, muốn được bay đi. Có một lần còn mổ tay thiếu gia bị thương, thiếu gia tuổi còn nhỏ không thể hiểu vì sao lại thế. Rõ ràng cậu ấy đối tốt với nó như vậy, tại sao nó vẫn muốn bỏ đi, vì sao lại muốn làm hại cậu ấy? Cả ngày thiếu gia buồn bã một mình, cuối cùng cậu ấy ra khỏi phòng, đi đến sân sau. Lúc ấy tôi đang ở gần đó, tôi nghe thấy cậu ấy nói với diều hâu: Tao biết mày muốn đi, dù tao có làm thế nào cũng không giữ được mày. Bảo tao thả mày đi, thật sự tao không đành lòng, tao xem mày là bạn bè tốt nhất, tao cho là chúng ta có thể làm bạn. Nhưng mà từ trước tới nay mày đều không muốn ở lại, vậy thì tao sẽ để mày đi, bởi vì tao không muốn thấy mày chết. Nhưng mày hãy ở lại với tao thêm một ngày nữa, một ngày cuối cùng, ngày mai tao sẽ thả mày đi, được không?”
Nói đến đây thím Lý dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Thiếu gia đã chuẩn bị thả nó đi, kết quả là sáng ngày hôm sau, con diều hâu kia lại chết… Thiếu gia không chấp nhận được sự thật này, khóc rất lâu. Đó là lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia khóc, có thể thấy là cậu ấy thực sự rất buồn. Cô Giang, con diều hâu kia chỉ cần sống thêm một ngày là có thể được tự do, đáng tiếc nó không đợi được đến lúc đó. Nó cho rằng nó không bao giờ có được tự do nữa, nó tuyệt vọng. Nhưng có những chuyện thường là như vậy, chỉ cách thành công có một bước nhỏ mà thôi.”
“Cô Giang, cô nói xem, nếu con diều hâu kia đợi thêm một ngày nữa, có phải kết quả cuối cùng sẽ khác không? Hoặc là mỗi ngày nó ăn một chút, không tiêu hao hết sinh mạng của mình, nó cũng sẽ không chết, cũng sẽ không bỏ lỡ sự tự do, cô nói đúng không?” Thím
Lý hỏi cô.
Nghe thím Lý kể chuyện, Giang Vũ Phi cũng không thấy cảm động một chút nào.
Chỉ có cảm giác Nguyễn Thiên Lăng thật sự quá ngang ngược, quá ích kỷ, quá tự cho mình là đúng!
“Thím Lý, thím muốn nói gì với tôi? Thím muốn nói nếu như tôi không tuyệt vọng, không buông bỏ sinh mệnh của mình, tôi có thể đợi đến lúc Nguyễn Thiên Lăng ban phát lòng từ bi mà thả tôi đi hay sao?”
“Đúng, thiếu gia sẽ không đối xử như vậy với cô mãi đâu. Tôi nhìn ra được, chỉ là cậu ấy không muốn cô đi, giống như đối với con diều hâu kia vậy. Không, thật sự cậu ấy đối với cô khác với những người khác, chỉ cần cô chịu ở lại, không đi nữa, thiếu gia cậu ấy nhất định sẽ không tiếp tục đối xử với cô như vậy nữa đâu.”
Giang Vũ Phi cười ha ha, trong tiếng cười đầy ý mỉa mai.
“Thím Lý, thím nói xem, nếu như con diều hâu kia mỗi ngày đều ăn đúng bữa, thái độ không cần kiên định quyết liệt như vậy, chỉ thi thoảng giãy giụa vài cái, Nguyễn Thiên Lăng sẽ ban phát quyết định từ bi buông tha cho nó ư?”
Thím Lý sửng sốt, không biết nên trả lời ra sao.
“Anh ta sẽ không làm thế! Con người ích kỷ tuyệt đối như anh ta, nếu cho anh ta một chút hy vọng, tới chết anh ta cũng sẽ không buông tay. Nếu không phải không nhìn thấy hy vọng, làm sao anh ta lại nỡ buông tay. Thím Lý, thím vẫn còn nói tốt cho anh ta, còn cho là anh ta đáng thương sao? Không, anh ta không đáng thương, đáng thương là tất cả những thứ bị anh ta thích. Kể cả con diều hâu kia, kể cả tôi…”
“Cô Giang, bảo cô ở lại bên cạnh thiếu gia thật sự khó khăn như vậy sao?”
“Đúng, rất khó! Thím xem anh ta đối xử với tôi như thế nào, tôi trốn đi xa để tránh anh ta, anh ta cũng không buông tha cho tôi. Tôi đã làm sai cái gì, tôi có lỗi với anh ta ở đâu? Tại sao anh ta lại ép buộc tôi, làm tổn thương tôi như vậy?”