"Không." Nguyễn Thiên Lăng từ chối một cách lạnh lùng: "Tôi chỉ ra ngoài đi dạo thôi."
"..." Có vẻ như bây giờ thiếu gia vẫn không thể xuống đất đi lại mà.
Nguyễn Thiên Lăng xoay người, đi vài bước rồi lại quay đầu nói với thím Lý: "Thím nhớ chăm sóc tử tế cho cô ấy."
"Thiếu gia cậu yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô Giang." Thím Lý gật đầu cam đoan.
Lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới yên tâm trở lại phòng bệnh, bởi vì hành động này của anh, vết thương trên ngực lại nghiêm trọng hơn một chút. Vết thương của anh nứt ra, chảy không ít máu.
Bác sĩ vừa băng bó lại cho anh, vừa dặn dò anh không được xuống giường đi lại nữa, nếu không vết thương sẽ rất khó khép lại.
Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn không nghe lời nói của bác sĩ, ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa anh lại không nhịn được mà đi thăm Giang Vũ Phi.
Anh đã tỉnh lại ba ngày rồi, vì sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?
Anh hỏi bác sĩ tình hình của cô, bác sĩ nói bệnh tình của Giang Vũ Phi đã ổn định, có thể sẽ tỉnh lại rất nhanh.
"Rất nhanh là bao lâu?"
"Chắc khoảng hai ngày này."
"Vậy mà gọi là rất nhanh sao?"
"..."
Nguyễn Thiên Lăng đuổi bác sĩ đi, một mình buồn chán nằm trên giường. Trách nhiệm của thím Lý chủ yếu là chăm sóc Giang Vũ Phi, có điều lâu lâu bà cũng sẽ đi qua chăm sóc cho anh một chút.
Nguyễn Thiên Lăng thấy bà đi đến, liền mở miệng hỏi bà: "Tình hình của Giang Vũ Phi như thế nào rồi?"
Thím Lý thở dài, không phải là cậu mới đi xem sao? Mới có vài phút đã lại hỏi lại.
"Cô Giang tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, tim đập cũng mạnh hơn ngày hôm qua, tình hình đang không ngừng chuyển biến tốt đẹp." Thím Lý đành phải lựa lời nói cho anh nghe.
Nguyễn Thiên Lăng gật đầu, thật ra anh nghe những lời này nhiều lần rồi, nhưng anh vẫn muốn nghe, nghe hoài không chán.
Thím Lý qua một lúc rồi lại trở về, bà đi vào phòng bệnh, ngạc nhiên phát hiện Giang Vũ Phi đang mở mắt.
"Cô Giang, cô tỉnh rồi!"
Giang Vũ Phi chớp mắt mấy cái, trong mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Thím Lý kích động chạy tới phòng bệnh của Nguyễn Thiên Lăng, vui vẻ nói: "Thiếu gia, cô Giang tỉnh rồi!"
"Thật sao?" Nguyễn Thiên Lăng kinh ngạc ngồi dậy, chỉ muốn xuống giường đi thăm cô.
Thế nhưng
vừa nghĩ tới cô căn bản là không muốn nhìn thấy anh, anh lại kìm chế bản thân, thản nhiên nói với thím Lý: "Cô ấy tỉnh là tốt rồi, thím đi gọi bác sĩ đi. Còn nữa, sau này đừng nói với tôi về mọi tình hình của cô ấy nữa."
Thím Lý vô cùng khó hiểu, vì sao lại không nói?
Không phải là cậu rất để ý tình hình của cô Giang sao?
"Đi đi, làm theo lời tôi dặn." Nguyễn Thiên Lăng lại nằm xuống giường, sắc mặt lạnh lùng.
Thím Lý há miệng, đành phải gật đầu: " Được rồi."
Thím Lý đi rồi, đầu óc Nguyễn Thiên Lăng cũng như đi theo bà đến phòng bệnh bên cạnh.
Cô ấy tỉnh rồi, không biết cô ấy còn có suy nghĩ tự sát trong đầu hay không nữa.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn ra bên ngoài, thấy bác sĩ đi ngang qua phòng bệnh của anh, đi đến phòng bên cạnh. Anh nắm chặt nắm tay đấm, cố gắng kiềm chế, không đi qua thăm cô.
Cùng lúc đó Nguyễn An Quốc cũng vừa đến bệnh viện, ông biết được chuyện Giang Vũ Phi tỉnh lại, vui vẻ bước vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, bác sĩ đang kiểm tra cho Giang Vũ Phi.
"Cô Giang, cô có cảm thấy đau đầu không?" Một bác sĩ nhẹ nhàng hỏi cô.
Giang Vũ Phi mím môi: "... Có hơi đau."
"Đừng lo lắng, hơi đau là bình thường. Nếu như đau nhiều, nhất định phải nói với chúng tôi, đừng chịu đựng."
"Vâng... Xin hỏi..."
"Vũ Phi, rốt cục cháu cũng tỉnh rồi!" Tiếng cười của Nguyễn An Quốc cắt ngang lời nói của cô.
Giang Vũ Phi liếc mắt nhìn về phía ông, vẻ nghi hoặc trong mắt càng nhiều hơn.
Từ lúc cô tỉnh lại đến bây giờ, xung quanh cô đều là những người cô không quen biết.