Nhìn thấy anh, Giang Vũ Phi hơi giật mình: “Anh tới tìm thím Lý sao? Thím Lý đi toilet, lát nữa mới ra.”
“...” Nguyễn Thiên Lăng đi đến bên giường, hỏi cô: “Muốn xuống lầu đi dạo không?”
“Đi dạo?”
“Đúng, hôm nay thời tiết rất tốt. Hoa tường vi trong vườn hoa dưới lầu đang nở rộ, muốn đi ngắm không?”
Giang Vũ Phi có chút động lòng.
Cô đã ở trong phòng bệnh vài ngày, vẫn luôn muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng xuống dưới cùng anh, có thể chứ?
Nguyễn Thiên Lăng khẽ cười nói: “Lát nữa em bảo thím Lý xuống dưới đi dạo cùng em, anh còn có việc, phải ra ngoài một chuyến.”
Mặt Giang Vũ Phi hơi đỏ lên.
Thật mất mặt, vốn dĩ anh không có ý mời cô cùng đi dạo.
“Ồ, được.” Cô ngây ngốc gật đầu.
Nguyễn Thiên Lăng lại cười một cái, quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Thím Lý ở trong toilet đã nghe thấy bọn họ nói chuyện, bà thầm thấy buồn cười.
Thiếu gia, lúc nào cậu mới có thể tự nhiên được chứ!
Từ trong toilet đi ra, không cần Giang Vũ Phi mở miệng, thím Lý liền đề nghị đưa cô xuống dưới lầu đi dạo một chút.
Đi dạo cùng thím Lý, đương nhiên Giang Vũ Phi không có ý kiến.
Thím Lý tìm xe lăn đến, để Giang Vũ Phi ngồi lên, sau đó khoác một chiếc áo len mỏng lên người cô, lại che đầu gối cô bằng một cái chăn lông, sau đó mới đẩy cô xuống dưới.
Vườn hoa của bệnh viện thành phố Đệ Nhất rất lớn.
Có bãi cỏ lớn xanh mướt, cây cối cao lớn, hoa tường vi bò đầy vách tường, còn có bể phun nước điêu khắc thiên nga.
Thím Lý đẩy cô đi trên bãi cỏ, xa xa ở phía sau còn có hai vệ sĩ đi theo.
Giang Vũ Phi hít thở không khí trong lành, tắm ánh mặt trời, cảm giác cơ thể và tinh thần thật thoải mái.
“Thím Lý, tôi muốn đi một chút.”
“Được.” Thím Lý dìu cô đứng dậy, đẩy xe lăn chậm rãi đi theo bên cạnh cô.
“Gâu gâu...” Đột nhiên một con chó trắng toát lao đến, vui sướng chạy quanh bên chân cô.
Giang Vũ Phi cúi xuống, ôm con chó lên, vẻ mặt tươi cười.
“Tiểu khả ái, em từ đâu đến?”
“Gâu…” Con chó trắng toát làm nũng trên người cô, còn dùng đệm thịt nhỏ mềm mại cọ cọ ngực cô.
Giang Vũ Phi nhìn sang hai bên, không
nhìn thấy chủ nhân của con chó.
Kỳ lạ, con chó này từ đâu đến?
Mặc kệ, cứ ôm nó chơi một lát đã.
Giang Vũ Phi đi đến băng ghế dài ngồi xuống, đặt chó trên mặt ghế. Con chó ngồi xổm ngồi trước mặt cô, lè cái lưỡi phớt hồng, nhìn chằm chằm vào cô.
Giang Vũ Phi rất thích con chó đáng yêu này, cô thò ngón tay ra chạm vào mũi nó một chút, con chó rất khôn, cọ cọ đầu trong lòng bàn tay cô.
Nó còn lè lưỡi ra liếm lòng bàn tay cô.
Lưỡi nó nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay cô, rất nhột, chọc cho Giang Vũ Phi cười khanh khách.
Cười quá mức, còn cười đến đau đầu.
“Nó cũng chạy nhanh thật, nháy mắt đã chạy đến bên cạnh em rồi.” Giọng Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên vang lên sau lưng cô.
Giang Vũ Phi nghiêng đầu nhìn sang, thấy anh đang đứng sau cái ghế dài.
“Con chó này là của anh?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng cười lắc đầu, hai tay đan đặt chồng lên nhau chống trên ghế dài, cơ thể hơi nghiêng, khoảng cách giữa anh với cô hơi gần.
Anh vừa lại gần, Giang Vũ Phi đã ngửi thấy mùi hương nam tính dễ chịu trên người anh.
Cô cụp mắt xuống, dùng ngón tay gãi gãi cằm con chó.
“Nó không phải chó của anh, là của em.” Nguyễn Thiên Lăng chăm chú nhìn cô khẽ cười, nhìn thấy dạng vẻ ngại ngùng của cô, anh cảm thấy cô thật đáng yêu.
Sao trước đây lại không phát hiện ra bộ dạng đáng yêu như vậy của cô?
Anh còn phát hiện cô làm động tác gì nhìn cũng rất đẹp, đây chính là cái gọi là tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi (*) sao?
***
(*) Chỉ cần là người mình yêu thì trong mắt đẹp như Tây Thi.