Giang Vũ Phi kinh ngạc ngước mắt lên: “Em?”
"Ừ, là con chó trước đây anh tặng cho em, em đặt tên cho nó là Lạc Lạc.”
“Thật sự là của em?”
“Đúng.” Nguyễn Thiên Lăng cười gật đầu, ánh mắt anh rất thâm thúy, mang theo nụ cười mê hoặc lòng người.
Giang Vũ Phi ngây thơ căn bản là không thể chống đỡ được anh như vậy, cô bối rối dời ánh mắt đi.
"Lạc Lạc nghe không hay, sao em lại đặt tên cho nó là Lạc Lạc?” Cô tìm kiếm chủ đề, tùy ý hỏi.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống.
Anh đứng thẳng lên đi đến trước ghế dài ngồi xuống, không trêu chọc cô nữa.
“Đại khái là em hy vọng được sống vui vẻ, mới đặt tên cho nó là Lạc Lạc.”
Xung quanh không có mùi hương của anh, Giang Vũ Phi lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô đều không nhớ rõ những chuyện trong hai năm qua, cho nên đặt tên con chó là Lạc Lạc cũng có khả năng.
Giang Vũ Phi ôm lấy con chó, cười nói: “Hay là đổi tên cho nó đi, gọi là Tiểu Khả Ái thế nào?”
“Được.” Đương nhiên là Nguyễn Thiên Lăng đồng ý vô điều kiện.
Có được sự đồng ý sảng khoái của anh, tâm trạng Giang Vũ Phi tốt hơn một chút.
“Tiểu Khả Ái, sau này em tên là Tiểu Khả Ái nha.”
“Gâu gâu…” Sau khi đổi tên, Tiểu Khả Ái sung sướng sủa hai tiếng.
Giang Vũ Phi xoa người nó, quả thực là yêu thích không muốn buông tay.
Tiểu Khả Ái cũng rất thích cô, một mực chui vào lòng cô, thi thoảng còn dùng đệm thịt của nó cọ vào ngực cô.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn mà thấy ghen tị, nếu không phải cần lợi dụng nó để kéo gần quan hệ với Giang Vũ Phi, nó cho rằng nó có thể đến gần người cô sao?
Con chó đáng chết, nhanh bỏ móng vuốt của mày ra, chỗ đó là của tao!
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng lạnh lẽo nhìn sang, toàn thân Tiểu Khả Ái run lên, ngoan ngoãn nép vào ngực Giang Vũ Phi không dám "động chân động tay" nữa.
“Nó sao vậy?” Giang Vũ Phi tò mò hỏi, mới vừa rồi còn rất hoạt bát, sao thoáng chốc đã yên tĩnh rồi.
Nguyễn Thiên Lăng túm lấy Tiểu Khả Ái, ném nó xuống
đất, sau đó ném ra một quả bóng nhỏ màu đỏ: “Đi, tự đi chơi.”
Tiểu Khả Ái lập tức đuổi theo quả bóng nhỏ, chơi đùa vui vẻ.
Con chó đi rồi, Giang Vũ Phi có chút lạc lõng.
Nguyễn Thiên Lăng mỉm cười hỏi cô: “Muốn qua bên kia đi dạo một chút không?”
Anh chỉ sang chỗ dưới một cây đại thụ, bên cạnh cây đại thụ có một bức tường, hoa tường vi hồng và trắng nở rộ quấn quanh tường.
Giang Vũ Phi nhìn sang, không lên tiếng.
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy cười nói: “Chúng ta có thể qua đó ăn cơm dã ngoại, thời tiết tốt như vậy, không ăn cơm dã ngoại thật đáng tiếc.”
Ăn cơm dã ngoại? Ở bệnh viện?
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng thật sự dự định ăn cơm dã ngoại dưới cây đại thụ.
Anh sai vệ sĩ tìm một tấm vải nền trắng hoa xanh trải trên bãi cỏ, sau đó bày biện một chút trái cây, điểm tâm ngon, đồ ăn vặt ở trên.
Còn đặt một bình hoa, mà hoa cắm trong bình chính là tường vi hái từ vườn hoa trong bệnh viện.
Không đến năm phút, người của anh đã chuẩn bị xong tất cả.
Giang Vũ Phi không thể không hoài nghi hỏi: “Anh đã sớm bảo người chuẩn bị mọi thứ sao?”
Nguyễn Thiên Lăng ngồi xuống tấm vải, cũng không phủ nhận: “Ừ, anh đã sớm phát hiện chỗ này là một nơi ăn cơm dã ngoại rất tốt, cho nên bảo bọn họ luôn chuẩn bị sẵn, bất cứ lúc nào anh muốn là có thể ăn ăn cơm dã ngoại.”
“Ăn cơm dã ngoại ở đây, người của bệnh viện cho phép sao?”
“Đương nhiên.” Nguyễn Thiên Lăng ra vẻ thần bí nháy mắt với cô, cười nói: “Anh là bạn tốt của viện trưởng bệnh viện, ông ấy đồng ý cho anh ăn cơm dã ngoại ở đây.”