“Cho nên em cho rằng tình cảm của chúng ta không đủ sâu đậm, cho rằng chúng ta vẫn không thể kết hôn, không thể sinh con, cho rằng chúng ta nên yêu nhau một hai năm rồi mới cân nhắc những chuyện này sao?"
Giang Vũ Phi sửng sốt, cô cho rằng quá ngắn ngủi, nhưng chưa từng nghĩ phải sau một hai năm mới kết hôn.
Dù sao cô cũng dựa vào cảm giác mà làm.
Cảm nhận được thời cơ đã chín muồi thì có thể kết hôn sinh con.
Nguyễn Thiên Lăng siết chặt eo cô, lạnh lùng nói: "Anh đã bảo em suy nghĩ vấn đề kết hôn cùng anh, em có suy nghĩ nghiêm túc không?"
Đương nhiên là có, cô vẫn luôn suy nghĩ nghiêm túc.
Nhưng mà Giang Vũ Phi không nói ra những lời này, cô nhếch môi, quật cường không nói gì.
Theo Nguyễn Thiên Lăng thấy thì cô im lặng chính là thừa nhận.
Trong lòng anh phẫn nộ: "Giang Vũ Phi, anh thật lòng với mối quan hệ này, nhưng em lại chỉ mang tâm thái đùa giỡn phải không? Anh biết, em nghĩ là có thể ở bên nhau thì ở bên nhau, không thể ở bên nhau thì thôi. Thế nhưng anh lại..."
Anh lại không thể không có cô!
Lòng tự trọng của Nguyễn Thiên Lăng không cho phép anh nói ra câu nói thấp kém như vậy.
Anh cắn răng, buông người cô ra, tức giận quay người bỏ đi.
"Rầm…" Cửa bị anh dùng sức đóng lại, tim Giang Vũ Phi không nhịn được mà hơi run lên.
Vừa rồi là tình huống gì vậy?
Anh và cô cãi nhau sao?
Nhưng mà từ đầu đến cuối đều là một mình anh suy đoán rồi tức giận, cô còn chưa nói gì cả.
Giang Vũ Phi vừa phiền muộn vừa tức, cô chưa thừa nhận gì cả, anh đã tức giận vô cớ với cô.
Anh có ý gì chứ!
Nguyễn Thiên Lăng tức giận đi ra khỏi biệt thự, ngồi lên xe, lái xe chạy một đoạn, cơn tức giận tích tụ trong lòng mới tiêu tan.
Anh dừng xe ở ven đường, hạ kính xe xuống, đốt một điếu thuốc.
Vừa rồi anh không khống chế được tâm trạng, lại nổi giận với cô, bây giờ ngẫm lại, anh thấy hơi hối hận.
Không biết cô có giận không.
Nếu như cô tức giận mà bỏ đi...
Nguyễn Thiên Lăng càng nghĩ càng hoảng hốt, vất vả lắm anh mới được ở bên cô, nếu cô bỏ đi, chẳng phải là anh thất bại trong gang tấc sao?
Nguyễn
Thiên Lăng mau chóng lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của biệt thự.
Điện thoại bàn của biệt thự báo có điện thoại gọi đến.
Thím Lý nhận điện thoại, cười hỏi: "Thiếu gia, cậu có chuyện gì sao?"
"Giang Vũ Phi đâu rồi?"
"Cô Giang đang nghỉ ngơi trên lầu."
Nguyễn Thiên Lăng thở phào một hơi, có điều cũng không dám lơ là: "Nếu cô ấy rời khỏi biệt thự, thím ngăn cản lại, sau đó lập tức báo cho tôi biết."
"Vâng, tôi biết rồi."
Thím Lý tắt điện thoại, quay người liền nhìn thấy Giang Vũ Phi đứng sau lưng.
Bà giật mình: "Cô Giang, sao cô bước đi không có tiếng động gì vậy?"
Giang Vũ Phi nghi hoặc hỏi: "Là Nguyễn Thiên Lăng gọi điện thoại tới?"
"Đúng vậy, thiếu gia hỏi cô đang làm gì."
"Ồ." Giang Vũ Phi gật đầu, cô thay một bộ quần áo khác, hình như muốn đi ra ngoài.
Thím Lý mau chóng hỏi cô: "Cô Giang, cô muốn ra ngoài sao?"
"Ừm, tôi muốn về nhà một chuyến." Giang Vũ Phi gật đầu.
Hiện tại sức khỏe của cô đã tốt hơn nhiều, có thể về nhà rồi.
Hơn nữa bằng tốt nghiệp của cô đều để ở nhà, cô muốn về nhìn xem bằng tốt nghiệp trông như thế nào.
Thuận tiện đem bằng tốt nghiệp về, như vậy thì cô có thể ra ngoài làm việc.
Thím Lý mới được Nguyễn Thiên Lăng dặn, bà kéo Giang Vũ Phi cười nói: "Cô Giang, sức khỏe của cô còn chưa có hoàn toàn khôi phục, hơn nữa hiện tại trời đã tối rồi, mấy ngày nữa cô hãy về đi."
"Bây giờ tôi không sao hết."
Thím Lý lại cười nói: "Cô coi thiếu gia không ở nhà, đợi thiếu gia quay lại rồi đưa cô về đi, cũng đã lâu rồi thiếu gia không đi thăm ba mẹ cô."