Vừa nhắc tới Nguyễn Thiên Lăng, Giang Vũ Phi liền tức giận.
Vừa rồi anh nổi giận đùng đùng đóng sập cửa bỏ ra ngoài, cũng thật quá đáng!
Không những anh ép cô kết hôn sinh con, còn phát cáu với cô, dù sao cũng không thể tha thứ!
Giang Vũ Phi lắc đầu nói: "Không cần chờ anh ấy, tôi có thể tự đi về."
"Nhưng mà cô biết ba mẹ cô ở đâu sao?"
Giang Vũ Phi gật đầu: "Biết."
Ba mẹ cô mới chuyển nhà, Nguyễn Thiên Lăng đã nói với cô chuyện này rồi.
"Thím Lý, tôi đi đây." Giang Vũ Phi cười với bà một cái rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Thím Lý lại không dám ngang nhiên ngăn cản cô, đành phải lập tức gọi điện thoại báo cáo tình hình cho Nguyễn Thiên Lăng.
---
Giang Vũ Phi đi xe về đến nhà, người mở cửa cho cô là Vương Đại Trân.
"Vũ Phi, tại sao con về mà không gọi điện thoại trước?" Vương Đại Trân mừng rỡ hỏi.
Nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt mẹ, Giang Vũ Phi hoảng hốt.
Cô có cảm giác đã rất lâu rồi không nhìn thấy mẹ...
"Mẹ, gần đây mẹ sao rồi?" Giang Vũ Phi xách quà đi vào, phát hiện nhà mới này thật lớn.
Lớn hơn rất nhiều so với căn nhà nhỏ họ từng ở.
Hơn nữa còn trang hoàng rất đẹp, giống như là đi vào nhà của người giàu vậy.
Giang Vũ Phi đặt quà trên bàn trà, ngồi xuống ghế sofa.
Vương Đại Trân rót một ly nước đặt trước mặt cô: "Cũng như trước thôi, bây giờ khách sạn của chú con kinh doanh cũng không tệ lắm, mẹ cũng không cần ra ngoài kiếm tiền, mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian hưởng phúc."
Giang Vũ Phi bưng ly nước lên, khẽ cười nói: "Vậy là tốt rồi..."
Mẹ sống tốt thì cô cũng yên tâm.
Giang Vũ Phi nói chuyện với mẹ một lát, liền nói với mẹ là cô cần bằng tốt nghiệp.
Vương Đại Trân kinh ngạc nói: "Con cần bằng tốt nghiệp làm gì? Không phải Nguyễn gia không đồng ý cho con ra ngoài làm việc sao?"
Giang Vũ Phi cũng không biết trước kia cô đang làm việc thì bị Nguyễn Thiên Lăng ép bỏ việc.
Khi đó cô nản lòng thoái chí, quăng bằng tốt nghiệp ở nhà.
Nhưng mà Nguyễn gia không đồng ý cô ra ngoài làm việc cũng là chuyện rất bình thường.
Gia đình như vậy, chắc chắn không cho phép
con dâu xuất đầu lộ diện ở bên ngoài.
"Không phải là con tìm việc làm, con lấy có việc cần dùng thôi." Giang Vũ Phi cười, nói dối.
"Con chờ một chút, mẹ đi lấy cho con..."
Vương Đại Trân nhanh chóng đem bằng tốt nghiệp của cô tới, Giang Vũ Phi sốt sắng nhận lấy.
Phát hiện có hai bản.
Một là giấy chứng nhận cử nhân, một là bằng tốt nghiệp.
Mở giấy chứng nhận cử nhân màu xanh lá đậm ra, cô nhìn thấy ảnh chụp của chính mình.
Trong tấm ảnh, cô đang mặc áo sơ mi màu trắng, áo vest màu đen, mặt hơi mỉm cười, nhưng lại nghiêm túc đưa mắt về phía ống kính.
Giang Vũ Phi mừng rỡ vuốt ve giấy chứng nhận, trong lòng thầm đọc chữ trên đó.
Giang Vũ Phi, nữ, sinh ngày 19 tháng 04 năm 19xx. Đã hoàn thành khóa học chính quy chuyên ngành kế toán tại trường đại học xx, đã tốt nghiệp...
Tốt nghiệp, cuối cùng cũng có giấy chứng nhận cử nhân và bằng tốt nghiệp!
Giang Vũ Phi kích động giống như vừa nhận được giấy chứng nhận, mừng rỡ, chờ mong, có cảm giác như chim non lông cánh đầy đủ, lập tức có thể bay lượn khắp bầu trời.
Chỉ tiếc là, cô đã quên ngày tốt nghiệp cô lên sân khấu như thế nào, nhận bằng tốt nghiệp từ tay hiệu trưởng như thế nào.
"Mẹ, còn ảnh tốt nghiệp thì sao? Mẹ cũng đem ảnh tốt nghiệp cho con xem đi."
Vương Đại Trân buồn cười nói: "Đã tốt nghiệp bao lâu rồi, vậy mà vẫn còn xem những thứ này."
Nhưng bà vẫn đứng dậy đi lấy ảnh tốt nghiệp cho cô.
Giang Vũ Phi cầm ảnh tốt nghiệp khổ to, phân biệt những người bạn học trong tấm ảnh.