"Nhưng như thế thì làm sao, anh không thừa nhận cô ta là vợ sắp cưới của anh. Cô ta không chịu từ hôn, chẳng lẽ muốn anh giữ cô ta cả đời như vậy? Đáng chết thật! Hơn nữa ai quy định đính hôn là giống như kết hôn, không được tự do lựa chọn? Kể cả là kết hôn, nếu anh không thừa nhận cô ta, anh vẫn sẽ bỏ cô ta như thường!"
Thật là ngông cuồng ngang ngược.
Cũng chỉ có anh mới có thể vĩnh viễn duy trì phong cách làm việc theo cảm tính này mà thôi.
Giang Vũ Phi giương mắt liếc anh một cái, hình như trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều rồi.
"Còn có lý do gì nữa, em nói hết cho anh nghe xem!" Nguyễn Thiên Lăng đứng trước mặt cô, tiếp tục ép hỏi.
Có vấn đề gì thì hôm nay giải quyết luôn một lần cho xong đi!
Anh không thể chịu đựng được việc cô đột nhiên lại biến mất, cũng không cho phép cô nói ra lời chia tay lần nữa.
Giang Vũ Phi do dự một chút, lại hỏi: "Đứa bé trong bụng Nhan Duyệt là của anh sao?"
"..." Nguyễn Thiên Lăng lại không thể hùng hồn trả lời như vừa rồi được nữa.
Trong nháy mắt trái tim Giang Vũ Phi liền rơi xuống vực sâu.
Đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất khiến cô muốn chia tay. Nếu như đứa bé kia thật sự là của anh, bọn họ mãi mãi cũng sẽ không có khả năng…
"Anh không biết." Nguyễn Thiên Lăng trầm mặc vài giây, rồi đột nhiên nói như vậy.
"Anh không biết là có ý gì? Con anh, anh lại không biết sao?" Giang Vũ Phi kích động hỏi lại.
Nguyễn Thiên Lăng bực bội nhíu mày: "Anh thật sự không biết! Anh có cảm giác đứa bé không phải của anh, thế nhưng..."
Thế nhưng thời gian lại vừa khớp.
Và dường như Nhan Duyệt cũng sẽ không có quan hệ với người đàn ông khác…
Không phải anh cho rằng cô ta là người coi trọng trinh tiết, mà thật sự là một người phụ nữ cao ngạo như cô ta, vốn cũng không có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt cô ta được.
Cả thành phố A này, người theo đuổi cô ta còn ít sao?
Những người đàn ông kia đều có điều kiện vô cùng xuất sắc, nhưng cô ta cũng không thèm nói chuyện với bọn họ dù chỉ một câu, cho nên sao có thể quan hệ gì với bọn họ được.
Hơn nữa nếu cô ta thật sự mang thai con của người khác, cô ta không lén lút bỏ đi mới là lạ!
Làm sao còn có thể để cho đứa bé tiếp tục tồn tại, làm dơ
bẩn cuộc sống của cô ta chứ.
Cho nên anh thật sự không biết đứa bé kia có phải của anh hay không...
Anh trả lời không chắc chắn như vậy, cũng không làm cho lòng Giang Vũ Phi dễ chịu hơn chút nào hết.
Nhìn dáng vẻ của anh như vậy, đã biết khả năng đứa bé là của anh rất lớn...
"Nguyễn Thiên Lăng, em sẽ không làm kẻ thứ ba đâu, anh đi đi! Về sau không cần tìm em làm gì nữa!" Giang Vũ Phi chỉ vào cửa phòng, dứt khoát nói.
Nhưng ngón tay của cô lại đang run rẩy, tiếng nói của cô cũng đang run rẩy.
Rõ ràng là lưu luyến như vậy, nhưng vẫn cố bắt buộc bản thân cắt đứt mối tình này.
Giang Vũ Phi, mày đang nhẫn tâm với chính bản thân mình, cũng đang nhẫn tâm với anh…
Mắt Nguyễn Thiên Lăng tối lại, anh đột nhiên đẩy cô ngã xuống giường, chống người bên trên thân thể cô.
"Ai nói em là người thứ ba?" Giọng nói của anh có chút tức giận, tức giận vì cô.
Cô không nên nhận định vị trí của mình như vậy.
"Em không phải là người thứ ba! Bởi vì anh vẫn luôn chỉ yêu một người là em mà thôi!"
Nước mắt Giang Vũ Phi lập tức chảy xuống.
Cô còn có thể yên tâm thoải mái mà yêu anh, chấp nhận tình yêu của anh sao?
"Giang Vũ Phi, em nghe kĩ cho anh. Bất kể đứa bé trong bụng Nhan Duyệt có phải là của anh hay không, anh cũng sẽ không sống cùng cô ta! Ngoài em ra, anh không cần bất cứ ai khác!"
"..."
Giang Vũ Phi vội vàng cắn chặt môi, kìm nén tiếng khóc bi thương.
Cô vẫn nhìn Nguyễn Thiên Lăng, thế nhưng nước mắt làm đôi mắt cô trở nên mơ hồ, cô không thể nào nhìn rõ khuôn mặt anh được.
Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt của cô, đôi môi nóng bỏng, gần như làm đau rát trái tim cô.
Cô muốn đẩy anh ra, thế nhưng cô lại rất luyến tiếc hơi thở của anh, nụ hôn của anh.