Cô muốn đẩy anh ra, thế nhưng cô lại rất luyến tiếc hơi thở của anh, nụ hôn của anh.
Trong lòng Giang Vũ Phi nghiêm khắc mắng chửi chính mình, cô thảm rồi.
Người đàn ông này cũng đã có con với người phụ nữ khác rồi, nhưng cô vẫn không có cách nào rời xa anh được, vẫn không thể tuyệt tình với anh được.
Cô không nên như thế này.
Tuy trông cô có vẻ yếu đuối, nhưng tính tình lại rất mạnh mẽ.
Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, nhưng bây giờ, cô lại không có cách nào nhẫn tâm đẩy anh ra được.
Trong lòng Giang Vũ Phi càng khó chịu, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.
Nguyễn Thiên Lăng tức giận, anh ôm lấy mặt cô khẽ quát: "Em có thể đừng khóc được không?"
Người ta nói phụ nữ được làm từ nước, quả nhiên câu này rất đúng, bằng không thì sao cô có thể nhiều nước mắt như vậy chứ.
Giang Vũ Phi đưa tay lau nước mắt, ngón tay nắm chặt, lấy hơi mở miệng nói: "Nguyễn Thiên Lăng, nếu như đứa bé kia là của anh... em sẽ không ở bên anh nữa!"
Toàn thân Nguyễn Thiên Lăng cứng ngắc, anh âm trầm nói: "Đứa bé kia đã có trước khi quan hệ của chúng ta tốt hơn mà."
"Bất kể có từ lúc nào, em cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh được."
Đầu lông mày Nguyễn Thiên Lăng cau lại, cái tính ương bướng của cô lại trở lại rồi!
Chết tiệt, vì sao lúc mới kết hôn trông cô lại giống như con thỏ trắng vậy?
"Giang Vũ Phi, nếu đứa bé thật sự là của anh, em sẽ không cho anh bất kỳ một cơ hội nào sao?" Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng hỏi.
Trái tim Giang Vũ Phi rất đau đớn giống như bị kim đâm một cái.
Cô không biết những người phụ nữ khác làm sao mới có thể không để ý đến chuyện người đàn ông mình yêu có con với người phụ nữ khác, nhưng cô không làm được như vậy.
Nếu như chỉ là có xảy ra quan hệ, hơn nữa dưới tình huống không phải phản bội cô về mặt tinh thần, cô còn có thể tha thứ được.
Thế nhưng nếu có con, hơn nữa đứa bé kia còn tồn tại một cách quang minh chính đại, vậy thì cô không có cách nào dễ dàng tha thứ.
Đứa bé kia sẽ là cái gai trong tim cô cả đời này, nhìn thấy đứa bé đó là lòng cô sẽ lại đau đớn.
Cô thực sự không thể ấm ức cả
đời như vậy được.
Hơn nữa từ nhỏ cô đã biết, một đứa bé không có được hạnh phúc gia đình trọn vẹn, lúc nhỏ sẽ trải qua nhiều đau khổ.
Cô đã trải qua nỗi khổ như vậy, nên cô hy vọng tất cả trẻ em trên thế giới này đều có thể có được một gia đình trọn vẹn.
Hiện tại bảo cô chia rẽ gia đình bọn họ, sao cô có thể làm được chứ…
Giang Vũ Phi nhắm mắt lại, khổ sở lắc đầu: "Đúng vậy, em sẽ không cho anh cơ hội nào nữa!"
Không khí xung quanh Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên trở nên lạnh như băng!
Giang Vũ Phi không dám mở mắt nhìn anh, lông mi cô đang run rẩy.
Tiết lộ giờ phút này cô cũng đang lo lắng…
Đôi mắt sắc bén của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô chằm chằm, nhìn thấu tâm hồn cô.
Tại sao phải lo lắng chứ?
Giang Vũ Phi, em cũng sợ phải chia tay đúng không?
Nghĩ tới đây, anh không khỏi thương tiếc lại kích động cúi đầu xuống…
Đây là cái ôm cuối cùng sao?
Tim Giang Vũ Phi đột nhiên đau đến mức không cách nào đập bình thường được nữa.
Nếu như đây là cái ôm cuối cùng, vậy thì xin hãy cho cô được hưởng sự ấm áp của anh một lần nữa.
Giang Vũ Phi nhắm mắt lại, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy người anh.
----
Không biết từ lúc nào, đầu óc Giang Vũ Phi bỗng trở nên hoàn toàn mơ hồ.
Đây là một người đàn ông rất ưu tú.
Trong cuộc đời cô, có thể gặp được anh là một điều rất may mắn.
Rời xa anh, cô sẽ không bao giờ có thể gặp được người đàn ông tốt như anh nữa.
Cho nên cô sẽ vĩnh viễn cất giữ anh thật kĩ dưới đáy lòng, mãi mãi nhớ về anh, tuyệt đối không bao giờ quên anh...
Giang Vũ Phi nhắm mắt lại, che giấu vẻ đau xót trong mắt.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Nguyễn Thiên Lăng thỏa mãn ôm lấy Giang Vũ Phi.
Cúi đầu hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô.