"Lăng, ý của anh là cho dù chứng minh đứa bé đúng là của anh, anh cũng không chấp nhận nó sao?"
"..." Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng, trên mặt không có chút dao động nào.
Kể từ sau khi Nhan Duyệt bày kế hại chết con của anh và Giang Vũ Phi, anh không còn chút lòng khoan dung nào đối với cô ta nữa.
Nhan Duyệt cười khổ nói: "Đã như vậy, anh thẳng thừng không nhận nó là được rồi, vì sao còn muốn làm giám định quan hệ huyết thống chứ?"
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhếch miệng, lạnh lùng nói: "Tôi không thừa nhận nó, thế nhưng cô cứ nhất định muốn tôi nhận nó."
Ánh mắt của anh lại nhìn về phía những người khác: "Mọi người cũng nhất định muốn tôi thừa nhận nó, vẫn luôn cho rằng đứa bé là của tôi, cho dù bị mấy người nói, cũng phải có chứng cớ. Tôi cũng không muốn bị mấy người nói oan uổng, ít nhất cũng muốn chứng thực một lần. Lỡ như đứa nhỏ này không phải là của tôi, Nguyễn Thiên Lăng tôi chẳng phải là vô duyên vô cớ bị các người cắm sừng sao."
"Đứa nhỏ này chính là của anh!" Nhan Duyệt dùng sức nói, thái độ vô cùng kiên định.
"Nguyễn Thiên Lăng, anh không nhận đứa bé cũng không sao, nhưng anh không thể nào thay đổi quan hệ huyết thống giữa anh và nó. Đứa bé chính là của anh, em dám thề với trời!"
Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh: "Nếu thề thốt có tác dụng, không biết mỗi ngày sẽ có bao nhiêu người chết đây."
"Anh..." Sắc mặt Nhan Duyệt trắng bệch, anh nhất định không tin cô như vậy sao?
Cô ta bị đả kích lớn lui về sau vài bước, bà Nguyễn với mẹ Nhan Duyệt lập tức khẩn trương đỡ lấy cô ta.
"Duyệt Duyệt, con đừng buồn, tuyệt đối không nên tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Con sinh con dưỡng cái cho Nguyễn gia bọn họ, bọn họ không thương con, nhưng mẹ đau lòng lắm!" Mẹ Nhan Duyệt cố ý nói mỉa mai.
Bà Nguyễn bất mãn liếc nhìn bà ta một cái, nghĩ thầm con trai tôi không đúng, nhưng mẹ chồng là tôi đây cũng không có lỗi gì với con gái nhà bà đâu.
Bà vơ đũa cả nắm nói cả nhà chúng tôi như vậy, cũng thật quá đáng.
"Được rồi, mọi người đừng nói nữa, muốn làm giám định thì làm đi thôi." Bà Nguyễn không kiên nhẫn nói, bà ta nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng: "Thiên Lăng, hôm nay mẹ sẽ nói rõ ràng cho con biết,
nếu đứa bé thật sự là của con, bất kể con có đồng ý hay không, con dâu Nguyễn gia chúng ta cũng chỉ có thể là Nhan Duyệt mà thôi! Con muốn kết hôn với người phụ nữ khác, không có cửa đâu!"
Nghe bà ta nói những lời này, trong lòng mẹ Nhan Duyệt mới dễ chịu hơn một ít.
Nhan Duyệt cụp mắt, trong mắt xẹt qua một tia đắc ý.
Đứa nhỏ này chính là của Nguyễn Thiên Lăng, hôm nay anh sắp xếp làm giám định, thật ra cũng không có vấn đề gì.
Cô ta mong muốn chứng minh đứa nhỏ đúng này là con của anh trước mặt mọi người.
Chỉ cần chứng minh đứa bé đúng là con của anh, tất cả mọi người sẽ đứng về phía cô ta.
Cho dù Nguyễn Thiên Lăng có giỏi giang cỡ nào cũng không thể đối nghịch với người trong nhà được.
Nguyễn gia, cũng không phải nơi anh có thể một tay che trời, một mình nói là được...
Nhan Duyệt giương mắt lên nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng, bình tĩnh nói: "Được rồi, bây giờ làm kiểm tra thôi, Nhan Duyệt em cây ngay không sợ chết đứng, em không sợ bất kỳ kiểm tra nào hết. Lăng, em hy vọng sau khi có kết quả, chứng minh đứa bé đúng là con anh, anh có thể chịu trách nhiệm của một người cha, đối xử tốt với đứa bé. Anh có thể không chấp nhận em, nhưng anh không thể không thừa nhận đứa bé được."
"Nói hay lắm!" Ông Nguyễn tán thưởng gật đầu, phong thái này của Nhan Duyệt, ông rất thích.
"Duyệt Duyệt, bác làm chủ cho cháu, nếu như đứa bé là của Thiên Lăng, chúng ta nhất định sẽ thừa nhận. Cháu yên tâm, những gì nên cho đứa bé, chúng ta cũng sẽ không thiếu một thứ nào hết."
Nhan Duyệt khẽ cười nói: "Cảm ơn bác."
Mẹ Nhan Duyệt lập tức cười nói: "Anh thông gia, vẫn là anh hiểu đạo lý nhất."
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng âm trầm, bọn họ đều nhận định đứa bé là của anh, nếu không phải, xem bọn họ giải thích như thế nào!