"Gọi bác sĩ tới đây!" Anh lạnh lùng nói với vệ sĩ.
"Vâng!" Vệ sĩ gật đầu, lập tức đi mời bác sĩ làm giám định.
Bởi vì đứa bé chưa được sinh ra, cho nên cần lấy nước ối trong tử cung của Nhan Duyệt để làm xét nghiệm.
Nhan Duyệt bị đẩy vào phòng bệnh, trước tiên phải làm một loạt kiểm tra sức khỏe, xác định cơ thể cô ta không có vấn đề gì mới bắt đầu lấy nước ối.
Còn Nguyễn Thiên Lăng thì nhổ một sợi tóc giao cho bác sĩ, rất nhanh sẽ có kết quả giám định
Bọn họ không có ai rời khỏi cả, tất cả mọi người đều ngồi bên ngoài đợi kết quả.
Giang Vũ Phi cũng ở đây đợi cùng bọn họ…
Cô đứng ở góc rẽ, những lời bọn họ nói cô đều nghe thấy.
Trong lòng cô rất lo lắng, tim cứ đập mạnh mãi không thôi.
Nếu như đứa bé thật sự là con của Nguyễn Thiên Lăng thì cô phải làm sao?
Ba mẹ Nguyễn Thiên Lăng đều đã tỏ thái độ rồi, nếu chứng minh đứa bé đúng là của anh, bọn họ cũng chỉ chấp nhận Nhan Duyệt làm con dâu Nguyễn gia, người phụ nữ khác đừng mơ tưởng lấy Nguyễn Thiên Lăng.
Người phụ nữ khác mà bọn họ nói, chính là chỉ cô.
Nếu đứa bé thật sự là con của Nguyễn Thiên Lăng, như vậy mối quan hệ của cô và anh sẽ thực sự kết thúc.
Giang Vũ Phi nắm thật chặt hai tay, chậm rãi ngồi xuống.
Thật ra như vậy cũng rất tốt, chết sớm đầu thai sớm, cứ tiếp tục kéo dài như vậy sẽ chỉ làm cô càng thêm đau khổ không chịu nổi mà thôi…
Nguyễn Thiên Lăng hai tay khoanh trước ngực, dựa vào vách tường, trên mặt không có biểu cảm gì.
Dựa theo tính cách của anh, anh chẳng thèm làm loại xét nghiệm giám định này.
Bất kể đứa bé trong bụng Nhan Duyệt có phải là của anh hay không, anh cũng sẽ không lấy Nhan Duyệt làm vợ.
Thế nhưng bọn họ luôn dùng điều này để cản trở anh và Giang Vũ Phi ở bên nhau, nếu anh không làm cho mọi chuyện rõ ràng, sẽ khiến cho mọi thứ cứ mãi không minh bạch như vậy.
Thật ra anh có thể lén làm kiểm tra, đợi xác định đứa bé không phải là của anh rồi nói cũng được.
Nhưng nếu làm vậy cũng vô dụng, nếu như đứa bé không phải là của anh, vụng trộm kiểm tra hay quang minh chính đại kiểm tra cũng không có gì khác nhau.
Nếu đứa bé là của anh, cho dù anh không chứng thực, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục nhận định đứa bé là của anh
mà thôi.
Anh không có cách nào khác nữa, chỉ có thể đánh cược một ván này.
Trực giác nói cho anh biết đứa bé không phải là của anh, cho nên anh cảm thấy anh có thể thắng cược.
Nhưng trước đó nhìn dáng vẻ Nhan Duyệt chắc chắn như vậy, anh lại bắt đầu hoài nghi đứa bé thật sự là của anh…
Nếu đứa bé này thật sự là của anh, Giang Vũ Phi sẽ làm việc nghĩa không được chùn bước mà lựa chọn rời xa anh sao?
Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng cũng rất lo lắng, kết hợp với bầu không khí trầm mặc này, anh cảm thấy thật nặng nề, có chút không thở nổi.
Anh đứng thẳng người lên, giật nhẹ cà vạt trên cổ, để cà vạt lỏng ra, như vậy mới dễ hô hấp hơn một chút.
Không biết Giang Vũ Phi còn ở đó hay không…
Nguyễn Thiên Lăng nhìn sang phía Giang Vũ Phi, anh nhấc chân định đi xem thử.
"Sắp có kết quả rồi, con còn muốn đi đâu?" Ông Nguyễn trầm giọng hỏi anh.
"Con đi hút điếu thuốc!" Nguyễn Thiên Lăng cũng không quay đầu lại mà nói.
Anh vừa đi hai bước, cửa phòng xét nghiệm liền mở ra.
"Có kết quả rồi." Một bác sĩ cầm phiếu kết quả đi ra, nói.
Nguyễn Thiên Lăng dừng lại bước chân, anh xoay người, trầm mặt bước nhanh đến phía trước.
"Đưa cho tôi!" Anh duỗi ra một tay hướng về phía bác sĩ.
Những người khác đều đứng dậy, ai cũng rất căng thẳng.
Mà ngay cả Nhan Duyệt cũng có chút căng thẳng, cô ta chắc chắn đứa bé này là của Nguyễn Thiên Lăng, thế nhưng lúc này cô ta vẫn có chút lo lắng sợ hãi.
Bác sĩ cười đưa kết quả cho Nguyễn Thiên Lăng, lại cười nói: "Nguyễn tiên sinh, xin chúc mừng."
Chỉ có kết quả là ăn khớp, bác sĩ mới có thể nói chúc mừng.
Hơn nữa người đến làm loại xét nghiệm này đều cầu mong kết quả tốt, không có người nào lại đến cầu mong kết quả không tốt cả.