Nguyễn Thiên Lăng tức thì sốt ruột, làm gì có kiểu trả lời lập lờ nước đôi thế này.
Lòng Giang Vũ Phi rối như tơ vò, cô lắc đầu thật mạnh: “Em thật sự không biết!”
Nguyễn Thiên Lăng bóp chặt bả vai cô, ngang ngược gặng hỏi: “Vậy anh hỏi em, em có muốn ở bên anh không, muốn hay không?”
“... Em không biết.”
“Em chỉ cần lựa chọn thôi, muốn hay không muốn!”
Giang Vũ Phi hít sâu một hơi, kéo tay anh ra, giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt, hạ giọng đáp: “Lòng em giờ rối lắm, anh để em yên tĩnh một mình được không?”
“Anh hỏi em có muốn hay không!” Nguyễn Thiên Lăng bỗng dưng nổi giận, không khỏi to tiếng hơn.
Bộ dạng cô như vậy, người bị giày vò chẳng phải cô, mà là anh!
Cô càng không chịu cho anh một câu trả lời chính xác, lòng anh càng nơm nớp không yên.
Anh hiểu rõ tính tình cô, sợ rằng cô suy nghĩ đến bế tắc, quay người một cái là sẽ từ bỏ anh.
Ngay bây giờ anh phải ép cô đưa ra câu trả lời, trên hết là anh muốn nghe được đáp án!
Giang Vũ Phi bị anh hét cho một tiếng, nước mắt lại trào ra lần nữa.
Lòng cô thực sự rất rối... Sao anh cứ phải ép cô cho bằng được?
Cô đưa tay lau nước mắt, không muốn khóc tiếp nữa.
Không ngờ anh lại làm cô khóc!
Anh thật đáng ghét mà...
Trong lòng anh dấy cơn buồn phiền.
Sắc mặt anh dịu lại, nhẹ giọng nói: “Vũ Phi, một đứa bé không thể trở thành trở ngại ngăn cản chúng ta bên nhau, đúng không? Chẳng lẽ em nhẫn tâm đẩy anh vào lòng người phụ nữ khác, để anh và họ đến với nhau?”
Giang Vũ Phi vô thức muốn lắc đầu, song vẫn kịp thời ngăn mình lại.
Lẽ dĩ nhiên, cô không muốn đẩy anh vào lòng người phụ nữ khác.
Cô càng không muốn thấy anh ở bên người phụ nữ khác...
Nhưng liệu cô có tư cách cùng anh bước tiếp sao?
Nguyễn Thiên Lăng thấy cô hơi xúc động, lại bồi thêm: “Tin anh được không, giao hết những chuyện này cho anh giải quyết, em chỉ cần ở bên anh là được rồi. Có anh đây, mọi chuyện đều không phải là vấn đề.”
Thật thế sao?
Giang Vũ Phi ngẩn ngơ ngắm nhìn đường nét khuôn mặt anh tuấn của anh, lòng đã hơi dao
động.
Giao hết mọi chuyện cho anh giải quyết, mọi vấn đề thật sự sẽ biến mất ư?
Nhưng anh có thể giải quyết cái gì chứ?
Đứa bé là con của anh, nó tồn tại rất chân thực, anh còn có thể giải quyết đứa bé đó sao?
Ba mẹ anh hoàn toàn đứng về phía Nhan Duyệt, anh cũng có thể giải quyết luôn ba mẹ anh sao?
Giang Vũ Phi chợt phát hiện Nguyễn Thiên Lăng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Thứ chèn giữa bọn họ không phải chỉ có chuyện của đứa bé...
“Nguyễn Thiên Lăng, em thật sự rối lắm, anh cho em suy nghĩ kỹ càng được không?”
“Vậy em muốn suy nghĩ đến chừng nào? Anh cho em một phút có đủ không?”
“...”
Giang Vũ Phi hít một hơi thật sâu: “Qua mấy ngày em sẽ cho anh câu trả lời, giờ anh để em bình tĩnh chút đã.”
“Qua mấy ngày!” Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trầm hẳn xuống: “Vấn đề đơn giản như vậy mà em cũng cần những mấy ngày để suy xét!”
Đối với anh, đây là vấn đề hoàn toàn không cần suy xét.
Giang Vũ Phi thấy anh hung dữ như vậy, bất giác muốn rút ngắn thời gian lại.
Đúng lúc này, cô trông thấy đám người Nhan Duyệt kéo nhau ra khỏi bệnh viện.
Đám người đó, ai cũng dùng ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ liếc cô.
Ánh mắt họ lạnh nhạt nhìn cô như đang nhìn một kẻ thứ ba đáng căm giận...
Lòng Giang Vũ Phi thoáng chốc đã thấy khó chịu.
Cô chưa từng bị người ta nhìn với ánh mắt như thế, lại còn nhiều người đến vậy.
Một Giang Vũ Phi mất trí nhớ là một cô gái chưa hề trải qua bất kỳ gian khổ nào.
Ánh mắt của đám người Nhan Duyệt tựa như một mũi tên tàn nhẫn găm trên người cô.