Đừng cựa quậy!” Tiêu Lang trầm giọng nói, ánh mắt anh nhìn cô cũng đầy bực tức.
Giang Vũ Phi kinh ngạc, anh lại dịu dàng nói: “Chân em đã sưng như vậy mà em còn không biết thương lấy mình, cẩn thận bị thương vào trong xương khớp.”
“Cảm ơn anh, nhưng tôi tự đi được.”
“Anh nói em không thể, là em không thể.” Tiêu Lang ngang ngược nói.
Giang Vũ Phi sững sờ, dù sao cô cũng không hiểu rõ con người anh.
Nhưng cô lại cảm thấy anh là một người rất ôn hòa, hiện tại thì sao, anh lại cho cô thấy sự ngang ngược.
Giang Vũ Phi cụp mắt, không thể không nghĩ về Nguyễn Thiên Lăng.
Anh chính là một người rất ngang ngược, yêu cô một cách ngang ngược, ngang ngược đến mức không ai có thể không để ý đến sự tồn tại của anh.
Cũng không biết bây giờ anh ra sao…
Tiêu Lang đưa Giang Vũ Phi vào xe, lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Bác sĩ xử lý vết thương ở chân cô, anh lại lái xe đưa cô về chỗ anh ở.
“Em không có chỗ nào để ở, vậy thì cứ ở tạm chỗ anh vài ngày.” Dừng xe, Tiêu Lang nghiêng đầu nói với cô.
Giang Vũ Phi nhìn căn biệt thự xa hoa trước mặt, lắc đầu nói: “Tôi không ở đây đâu, tôi có thể ở khách sạn.”
“Yên tâm đi, bên trong có rất nhiều người làm, không phải em sống với một mình anh.” Tiêu Lang cười nói.
“Tôi không có ý này, tôi thấy không cần phải làm phiền anh như vậy, hôm nay rất cảm ơn anh, tạm biệt.” Giang Vũ Phi tháo dây an toàn định xuống xe.
Tiêu Lang nắm lấy cổ tay cô, mím môi nói: “Em không muốn biết về chuyện quá khứ của em ư?’
Giang Vũ Phi sửng sốt.
“Anh muốn em ở đây không phải chỉ vì muốn chăm sóc em, mà còn muốn cho em biết về chuyện quá khứ của em. Vũ Phi, dù em có mất trí nhớ, em cũng nên tìm lại quá khứ của mình. Có những lúc trốn tránh không phải biện pháp tốt, em cứ trốn tránh như vậy, lỡ có một ngày em hồi phục trí nhớ, em không sợ sẽ hối hận hay đau khổ sao?”
Tiêu Lang nói với cô một cách nghiêm túc, Giang Vũ Phi liếc nhìn anh.
“Tôi không hề trốn tránh…” Cô
khẽ nói: “Tôi chỉ muốn thuận theo tự nhiên mà thôi.”
“Nhưng mà em không thể thuận theo tự nhiên. Để sự việc tự nhiên như vậy, em sẽ càng yêu Nguyễn Thiên Lăng, càng không thể rời xa anh ta. Nhưng Vũ Phi à, em không thể yêu anh ta!”
Đôi mắt Giang Vũ Phi nheo lại, vì sao cô không thể yêu Nguyễn Thiên Lăng?
Cũng đúng, bọn họ căn bản là không có khả năng, nếu cô đủ thông minh thì sẽ rời đi, không tiếp tục yêu Nguyễn Thiên Lăng nữa.
Nhưng trái tim con người đâu có thể để lý trí quyết định chứ, người như vậy còn được gọi là người ư?
“Vũ Phi, có rất nhiều chuyện không đơn giản như vậy. Vì sao em được gả vào Nguyễn gia, vì sao con em không được ra đời, rốt cuộc em và Nguyễn Thiên Lăng đã xảy ra những chuyện gì. Những chuyện này đều không hề đơn giản, chẳng lẽ em muốn tiếp tục bị anh ta lừa dối, tiếp tục sống trong mơ hồ, cứ mơ mơ hồ hồ đến hết đời sao?”
“Anh nói vậy là có ý gì?” Giang Vũ Phi kinh ngạc hỏi lại.
Nguyên nhân cô được gả vào Nguyễn gia chẳng lẽ không hề đơn giản.
Còn cả việc cô sảy thai cũng không hề đơn giản hay sao?
Cô cứ tưởng rằng quá khứ của cô và Nguyễn Thiên Lăng vốn rất đơn giản, nhưng mà Nhan Duyệt đã nói cho cô biết rất nhiều điều, Tiêu Lang cũng lại nói như vậy.
Cô cũng nghi ngờ quá khứ của cô không hề đơn giản.
Còn nữa, bà Nguyễn còn nói cô đã bỏ thuốc Nguyễn Thiên Lăng hai lần.
Rốt cuộc là vì sao mà cô lại nhẫn tâm bỏ thuốc anh đến tận hai lần?
Trong lòng Giang Vũ Phi cảm thấy không yên tâm, cô cứ tưởng mình là một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường.
Nhưng mà hình như vận mệnh không sắp xếp cho cô một con đường bình thường để đi.