Cô bám sát gót tên cướp, chẳng bao lâu tên cướp đã chạy vào một ngõ cụt, không còn lối thoát đằng trước.
Giang Vũ Phi cũng dừng chạy theo, khom lưng, thở hổn hà hổn hển: “Trả... chiếc nhẫn... lại cho tôi...”
Tên cướp cũng mệt đến ngắc ngoải, hắn rút một con dao ra chĩa vào Giang Vũ Phi.
“Đến đây... mày không sợ chết thì... đến đây...”
Giang Vũ Phi ngẩng đầu lên, chẳng mảy may sợ sệt, nhìn hắn.
“Trả chiếc nhẫn lại cho tôi!”
“Không trả!” Tên cướp bày ra vẻ hung thần ác sát khua khoắng con dao.
Giang Vũ Phi đứng thẳng người dậy, chầm chậm tiến về phía hắn: “Trả chiếc nhẫn lại cho tôi...”
Cô chỉ có một câu nói này, một chấp niệm duy nhất, đó là phải đoạt lại chiếc nhẫn.
“Mày còn bước tới nữa thì đừng trách tao không khách sáo!”
“Trả chiếc nhẫn lại cho tôi!”
“...” Tên cướp chưa từng thấy người nào không sợ chết như thế.
“Trả chiếc nhẫn lại cho tôi!” Giang Vũ Phi chìa một tay ra với hắn, khẩn khoản van xin: “Chiếc nhẫn này rất quan trọng với tôi, anh trả lại cho tôi có được không?”
“Không trả!” Tên cướp lại khua con dao lên, đồ đã cướp vào tay rồi, hắn tiếc rẻ không chịu trả.
Vừa nhìn đã biết chiếc nhẫn đó rất đắt tiền, giá trị thấp nhất cũng phải mấy trăm nghìn.
“Mày còn bước tới nữa thì đừng trách tao không khách sáo!”
“Xin anh được không, trả chiếc nhẫn lại cho tôi...” Mắt Giang Vũ Phi lập tức loang loáng ánh nước.
Tên cướp đảo mắt, thình lình đẩy cô ra, co giò phóng chạy.
Giang Vũ Phi ngã nhào xuống đất, lòng bàn tay mềm mại chà xát xuống mặt đất, đau quá!
“Nhẫn của tôi!” Cô hoảng hốt quay đầu, đã thấy một người đàn ông cao lớn đạp tên cướp ngã sõng soài trên đất.
Chiếc nhẫn trong tay tên cướp bay ra ngoài, lăn sang một bên.
“Nhẫn của tôi!” Giang Vũ Phi vội bò dậy, hấp tấp đi qua nhặt chiếc nhẫn lên.
Cô mở chiếc hộp ra, thấy chiếc nhẫn vẫn nằm im bên trong, bấy giờ tim mới rớt về chỗ cũ.
“Cảm ơn anh...” Giang Vũ Phi ngẩng đầu, lập tức sững sờ: “Là anh...”
Một chân Địch Sinh giẫm lên ngực tên cướp, thái độ dửng dưng hỏi cô: “Cô Giang, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, cảm ơn anh!” Giang Vũ Phi đứng
lên, bỗng dưng lại ngồi xổm xuống.
“Vũ Phi, em sao vậy?” Tiêu Lang đã đuổi đến kịp, anh căng thẳng tiến lên đỡ người cô, mắt toát lên vẻ lạnh lẽo cay nghiệt.
Anh nhìn về phía tên cướp: “Mày đã làm gì cô ấy?”
Tên cướp ngã lăn trên đất run cầm cập đáp: “Tôi không... làm gì cô ta hết...”
Ánh mắt Tiêu Lang rơi trên con dao nằm im lìm trên mặt đất, vẻ lạnh lẽo trong mắt càng tăng thêm.
Giang Vũ Phi cố nhịn cơn đau trên mắt cá chân, khẽ nói: “Hắn ta không làm tôi bị thương, là do chân tôi bị trật...”
Lúc này, cô mới nhớ ra chân mình vốn đã bị thương.
Cộng thêm việc chạy cả quãng đường, vết thương càng trở nên nặng hơn.
Ban nãy cô dựa vào tinh thần cố chấp mới gắng gượng được bản thân, giờ chiếc nhẫn đã lấy lại được, sự cố chấp của cô cũng mất hết.
Tất nhiên sẽ cảm nhận được cơn đau âm ỉ trên chân...
Tiêu Lang ngồi xổm xuống kéo ống quần cô lên, thấy mắt cá chân cô sưng phù, mắt anh vụt qua một tia âm u.
Anh chẳng nói chẳng rằng bế thốc cô lên, lãnh đạm căn dặn Địch Sinh: “Dạy dỗ cho hắn ta một trận rồi tống đến đồn cảnh sát.”
“Vâng, thiếu gia!”
Tiêu Lang sải bước rời đi, chỉ chốc lát Giang Vũ Phi đã nghe thấy tiếng gào thét như heo bị giết của tên cướp vang lên.
“Tiêu Lang, anh thả tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được.” Giang Vũ Phi mất tự nhiên ngọ nguậy.
“Đừng cựa quậy!” Tiêu Lang trầm giọng mở miệng, ánh mắt anh nhìn cô cũng đen đặc.