"Hừ, nếu đã quyết định đi, cần gì phải giả vờ tốt bụng!" Địch Sinh mỉa mai cười khẩy.
Anh ta không ưa người phụ nữ này, ai bảo cô ta làm cho thiếu gia nhà bọn họ mất tỉnh táo, khiến cho thiếu gia bị trừng phạt nghiêm trọng như vậy.
Trong mắt anh ta, hoàn toàn không cần để ý đến loại phụ nữ này, anh ta chẳng coi ra gì, dù có giải quyết hết thì anh ta cũng sẽ không nháy mắt một cái nào.
Nhưng mà thiếu gia nhà anh ta cứ thích cô ta, nhiều lần bảo vệ cô ta, luôn nghĩ cho cô ta. Vậy nhưng cô ta thì sao, chẳng biết cái gì cả...
Giang Vũ Phi bị anh ta làm cho nghẹn họng, cô không tức giận mà chỉ thản nhiên nói: "Tôi đi đây, hai ngày này cám ơn các người đã chiêu đãi."
Địch Sinh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không có phản ứng nào.
Giang Vũ Phi quay người rời đi, rất nhanh liền đi ra khỏi biệt thự.
Nơi này là khu nhà giàu, không có taxi, cô phải đi bộ một cây số mới có thể gọi taxi được.
Thời gian sắp đến rồi, Giang Vũ Phi cầm dây balo, chạy thật nhanh...
Cô thở hồng hộc chạy được một đoạn, một chiếc xe thể thao màu đỏ đột nhiên dừng lại trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, Nhan Duyệt ăn mặc thời thượng từ trong xe đi ra.
Nhìn thấy cô ta, Giang Vũ Phi sững sờ một chút. Chuyện này cũng quá trùng hợp, ở đây mà vẫn có thể gặp được cô ta.
Khóe miệng Nhan Duyệt nhếch lên một nụ cười khẩy, cô ta nhìn khu nhà giàu sau lưng Giang Vũ Phi, trong mắt hiện lên sự mỉa mai.
"Không nhìn ra nha, ngoại trừ dụ dỗ Lăng, cô còn có thể dụ dỗ người giàu có khác. Để tôi đoán xem, cô đi ra từ nhà ai..."
Cô ta cố ý suy tư một chút, giật mình cười nói: "Tôi biết rồi, Tiêu Lang cũng ở trong khu này, không phải là cô đi ra từ nhà Tiêu Lang chứ? Nhất định là từ nhà anh ta đi ra, dù sao trước kia các người cũng từng có tình cảm, hiện tại cũng không biết chừng là nối lại tình cũ. Giang Vũ Phi, chúc mừng cô nha... Cô và Tiêu tiên sinh gương vỡ lại lành."
Giọng cười mỉa mai của Nhan Duyệt, Giang Vũ Phi nghe thấy rất chói tai.
Cô không có tâm trạng nói chuyện với cô ta về những chuyện này, sắc mặt cô lạnh nhạt vòng qua cô
ta đi tiếp về phía trước.
Nhan Duyệt quay người, tóc dài gợn sóng tung bay: "Giang Vũ Phi, tôi quên nói cho cô biết một chuyện. Tôi đã dọn về nhà rồi, Lăng cũng đang suy nghĩ chuyện kết hôn cùng tôi. Kẻ thứ ba vĩnh viễn là kẻ thứ ba, mãi mãi cũng đừng mong được lên chức. Nếu cô còn liêm sỉ thì cách xa Nguyễn Thiên Lăng một chút! Anh ấy là ba của con tôi, tương lai sẽ là chồng của tôi, cô đừng không biết xấu hổ mà quấn lấy anh ấy biết chưa?"
Bước chân Giang Vũ Phi không khống chế được mà dừng lại. Cô cảm thấy hai chân rất nặng nề, muốn bước đi, nhưng làm sao cũng không đi nổi. Lòng cô cũng trở nên rất khó chịu vì lời nói của Nhan Duyệt.
Đứa con trong bụng cô ta là một ngọn giáo, mỗi lần nhắc tới trước mặt cô, trái tim cô sẽ nhói đau.
Vì sao cô lại trở nên càng ngày càng mẫn cảm rồi, tại sao lại trở nên dễ dàng bị người khác hãm hại như thế...
Giang Vũ Phi nắm chặt bàn tay, cô chậm rãi quay người, lạnh lùng nhìn Nhan Duyệt.
"Nhan tiểu thư, những lời này có thể đợi sau khi cô kết hôn với Nguyễn Thiên Lăng rồi hãy đến nói với tôi đi!"
Vẫn chưa kết hôn với anh thì đừng có nói cô là người thứ ba đi!
Nhan Duyệt hừ lạnh một tiếng: "Tôi thấy cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, trong bụng tôi mang thai cháu trai của Nguyễn gia. Cô cho rằng bọn họ sẽ lựa chọn cô mà không chọn tôi sao? Huống hồ chỉ nói về gia thế, cô cũng không bằng tôi! Cô muốn lấy Lăng, đó là vọng tưởng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
"Thật sự rất xin lỗi, tôi đã từng kết hôn với anh ấy, người vợ duy nhất mà Nguyễn Thiên Lăng từng có là tôi. Con cóc này, đã đi trước cô một bước ăn được thịt thiên nga, nhưng mà cô vẫn chưa ăn được nhỉ?” Giang Vũ Phi lạnh lùng phản kích.
Đừng tưởng rằng cô có thể để cho bọn họ ức hiếp tùy ý, cho dù là ức hiếp người, cũng đừng có quá đáng!