"Cô..." Nhan Duyệt không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, sắc mặt lập tức tức đến mức nhăn nhó.
Cô ta luôn kiêu ngạo, giống như công chúa, chưa từng thất bại, thế nhưng mà cô ta hoàn toàn nếm được cảm giác thất bại trước mặt Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi cái thứ gì… Không có cái gì hết, cái gì cũng không so được với Nhan Duyệt cô ta. Ngay cả một ngón tay của cô ta, cô cũng không sánh bằng.
Nhưng mà cô dựa vào cái gì có thể có được sự cưng chiều của Nguyễn Thiên Lăng, dựa vào cái gì mà cướp hết những thứ vốn nên thuộc về cô ta chứ! Cô ta không phục, cô ta chết cũng không phục!
Giang Vũ Phi không có tiếp tục dây dưa với cô ta, cô xoay người rời đi. Nhan Duyệt nhìn qua bóng lưng của cô, trong mắt xẹt qua một tia âm tàn!
Giang Vũ Phi đi được một đoạn, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng động cơ ô tô. Cô quay đầu, hoảng sợ nhìn thấy xe Nhan Duyệt chạy thẳng về phía cô!
Cô sợ tới mức vội vàng né tránh, khi xe sắp đụng vào người cô, Nhan Duyệt nhanh chóng bẻ lái, xe xẹt qua góc áo của Giang Vũ Phi! Nhưng mà Giang Vũ Phi vẫn té ngã trên mặt đất, bởi vì chỗ này là đường dốc, người cô lăn trên mặt đất hai vòng.
Cô ổn định lại cơ thể, ngẩng đầu lên nhìn, chiếc xe thể thao màu đỏ kia đã chạy rất xa...
Giang Vũ Phi nắm chặt bàn tay, cả buổi cũng không có buông ra.
Người phụ nữ Nhan Duyệt đó... thật sự là quá đáng sợ...
Nếu xe cô ta không linh hoạt, vậy thì chẳng phải cô đã mất mạng rồi sao?
Giang Vũ Phi chậm rãi đứng dậy, nhưng mà tay cô vẫn run, hai chân cũng run rẩy. Cô thừa nhận, cô bị hành động điên cuồng của Nhan Duyệt hù dọa...
---
Trong phòng riêng của Hoàng Gia Ngự Thiện.
Nguyễn Thiên Lăng ngồi trên ghế sofa thoải mái dễ chịu, nghe âm nhạc du dương, vốn nên thích ý hưởng thụ. Đáng tiếc... sắc mặt anh lại khá nặng nề, toàn thân đều tản
ra một khí chất “tôi đang rất tức giận”.
Đã qua 10 giờ, bây giờ đã 10 giờ 20 phút! Nhưng mà Giang Vũ Phi người phụ nữ đó còn chưa tới!
Cô lại để cho anh đợi... Anh chưa bao giờ đợi phụ nữ! Nhưng mà anh lại đợi cô hai lần liên tiếp, anh đột nhiên cảm thấy mình thật uất ức...
Trước mặt cô, anh càng ngày càng không giống một người đàn ông, tôn nghiêm của anh, kiêu ngạo của anh đều lần lượt bị giẫm nát trước mặt cô.
Tình yêu anh hèn mọn như thế sao?
Vì sao cô không thể coi trọng anh một chút?
Nguyễn Thiên Lăng tức giận nghĩ, ngay lúc anh sắp bộc phát cơn giận dữ, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra. Giang Vũ Phi đứng trước cửa ra vào, mím môi đối mặt với anh. Nhìn thấy cô, cơn tức giận của anh cũng không giảm đi mà ngược lại càng thêm tăng lên.
Giang Vũ Phi chậm rãi đi đến, trầm mặc ngồi xuống trước mặt anh. Ánh mắt hung ác của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô chăm chú, cô lại cúi đầu, thản nhiên nói: "Anh gọi món ăn chưa vậy?"
Cô tới muộn, không có một câu giải thích nào mà vẫn dùng giọng nói không mặn không nhạt này nói chuyện cùng anh.
Cô có phải cho rằng anh nên chờ cô, nên dung túng cô vô điều kiện đúng không?
Cô cho rằng anh thật sự yêu cô đến mức không so đo cái gì sao?
Nguyễn Thiên Lăng hơi kéo khóe miệng lên, âm thầm cười khẩy.
Không thấy anh trả lời, Giang Vũ Phi nghi hoặc ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ cười khẩy của anh. Nụ cười của anh giống như một chậu nước lạnh tạt vào người cô, lòng cô cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.