"Em tới muộn!" Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, lạnh lùng nói.
Anh vẫn còn tức giận...
Giang Vũ Phi gật đầu: "Em biết, gọi món ăn trước đi, ăn cơm xong chúng ta rồi hãy nói."
Lúc này mà nói chuyện Nhan Duyệt sẽ chỉ làm cho bọn họ không có tâm trạng ăn cơm.
"Em cho rằng anh vẫn có tâm trạng ăn cơm với em sao?" Giọng nói Nguyễn Thiên Lăng lại lạnh hơn.
Giang Vũ Phi kinh ngạc nhìn anh, không rõ tại sao thái độ của anh lại lạnh như băng như thế.
"Rốt cuộc anh sao vậy? Em đến muộn là có nguyên nhân..."
Nguyễn Thiên Lăng đang muốn nói chuyện, điện thoại anh đột nhiên có một tin nhắn đến.
Lại là tin nhắn! Hơn nữa lại là cùng một số với số lần trước gửi ảnh qua. Mà số này... Sau đó anh cho người đi điều tra, là một sim điện thoại không đăng ký, cho tới bây giờ số này không gọi điện thoại mà chỉ gởi nhắn tin. Cho nên căn bản không thể định vị vị trí của người sở hữu sim điện thoại này.
Lần này lại gửi ảnh gì nữa đây?
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hung ác, anh ấn mở tin nhắn, đôi mắt lập tức lạnh như băng.
Đối phương gửi tới thật sự là một tấm hình, là ảnh chụp Giang Vũ Phi đi ra từ biệt thự của Tiêu Lang. Quần áo cô mặc trên người giống bây giờ như đúc, cũng đeo một cái balo, ngay cả kiểu tóc cũng giống…
Nguyễn Thiên Lăng không khống chế nổi, lại lộ ra nụ cười khẩy.
Giang Vũ Phi không biết anh đang nhìn cái gì, dáng vẻ anh thật kỳ quái.
Cô nghi hoặc hỏi anh: "Anh sao vậy?"
Nguyễn Thiên Lăng ngước mắt lên, mắt đen thâm trầm lóe lên tia sáng lạnh lùng. Anh chịu đựng cơn tức giận to lớn, lạnh nhạt hỏi: "Em nói em tới muộn là có nguyên nhân, em nói coi, là nguyên nhân gì?"
"Bây giờ nhất định phải nói sao? Có thể ăn cơm rồi mới nói không? Hôm nay em có chuyện khác muốn hỏi anh."
Cô muốn biết rốt cuộc quá khứ bọn họ có chuyện gì đã xảy ra, vì sao cô lại cầm cái kéo đâm anh.
Vì sao bây giờ cô không nói, là không dám nói đúng chứ!
Nguyễn Thiên Lăng lập tức nổi giận: "Đúng, bây giờ phải nói!"
Anh vỗ lên mặt bàn, phẫn nộ đứng lên, quanh thân đều tản ra
hơi thở lạnh như băng.
Nghiêng người đến gần cô, anh mở to mắt, tức giận cắn răng: "Em nói đi, mặc kệ em giải thích cái gì, anh đều nghe, hôm nay em phải cho anh một lời giải thích, không nói, em đừng hòng đi ra khỏi nơi này!"
Giang Vũ Phi bị dáng vẻ của anh làm giật mình.
Anh vẫn luôn rất nuông chiều, rất dịu dàng với cô, lúc này anh đột nhiên dùng vẻ mặt này nói chuyện với cô, cô cảm thấy anh đã trở nên lạnh lùng vô tình...
Không phải chỉ là đến muộn thôi sao, anh có cần phải đối xử với cô bằng thái độ đó không?
Cô tới muộn còn không phải bởi vì anh sao... Nếu không phải vì anh, Nhan Duyệt sẽ đến sỉ nhục cô, sẽ lái xe thiếu chút nữa đâm chết cô sao?
Cô cũng không trút giận lên người anh, anh lại nổi giận với cô trước... Giang Vũ Phi cảm thấy hơi tủi thân, cũng hơi phẫn nộ một chút.
Cô đứng lên, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, em không có tâm trạng ăn cơm với anh!" Nói xong, cô quay người muốn đi!
"Giang Vũ Phi, em đứng lại cho anh!" Nguyễn Thiên Lăng lạnh giọng khẽ quát: "Anh cho phép em đi sao? Lập tức đứng lại cho anh!"
Bước chân của Giang Vũ Phi sững lại rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
"Rầm…" Nguyễn Thiên Lăng tức giận hất tung cái bàn, cái bàn lớn lật ngửa trên mặt đất, phát ra tiếng động chấn động lòng người.
Giang Vũ Phi hoảng hồn quay đầu lại, liền chạm phải đôi mắt đầy tức giận âm trầm lạnh lùng của anh.
"Anh nổi điên cái gì vậy?" Cô run rẩy hỏi.
"Anh đang nổi điên đó!" Nguyễn Thiên Lăng bước đi đến trước mặt cô.