“Vậy ư?” Vương Đại Trân tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Việc này mẹ không biết. Mẹ cũng không biết ba mẹ ruột của con.”
“Thế nhưng mẹ lại muốn con tiếp cận Nguyễn gia…”
Cô còn tưởng rằng mẹ cô biết thân phận cô có quan hệ với Nguyễn gia nên mới muốn cô thân thiết với Nguyễn gia.
Vương Đại Trân nói: “Mẹ để con tiếp cận Nguyễn gia là vì vừa đúng lúc Nguyễn gia muốn chọn người làm dâu, mẹ muốn con thử xem, cũng không nghĩ rằng con được chọn.”
“Hóa ra là như vậy…” Chỉ có thể nói đây là trùng hợp.
Vương Đại Trân còn nói: “Lúc con mới được Giang Lân đưa về đây, mới được hai, ba tháng tuổi, nhỏ như thế này. Quần áo mặc trên người cũng rất quý báu, nhìn cũng rất trắng trẻo, nõn nà, nhìn là biết thiên kim tiểu thư gia đình giàu có. Mẹ hy vọng con có thể gả vào Nguyễn gia cũng là muốn cho con có cuộc sống tốt đẹp mà đáng lẽ con phải có… Con chính là thiên kim tiểu thư, mẹ không muốn con sống khổ sở như mẹ, chỉ có thể tồn tại ở tầng đáy của xã hội… Vũ Phi, có lẽ mẹ không tốt với con, nhưng mẹ chưa từng có ý muốn hại con, những gì tốt nhất mẹ đều đã làm, nhưng có lẽ cái mẹ cho là tốt thì không phải thứ con muốn…”
“Mẹ… mẹ rất tốt với con, thực sự rất tốt với con…” Giang Vũ Phi nhào tới ôm chặt lấy mẹ, khóc nức nở không thành tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn tưởng rằng mẹ cô không quan tâm đến cô, không tốt với cô. Bây giờ cô mới biết, mẹ đã vì cô hi sinh quá nhiều…
Cô không phải con gái của bà, nhưng mà bà lại yêu thương cô như con gái ruột, nuôi nấng cô trưởng thành. Năm đó, vì cô, bà thậm chí còn đồng ý với Giang Lân không sinh con. Sau khi ba Giang Lân qua đời, bà vốn cũng không còn nghĩa vụ phải nuôi dưỡng cô, nhưng bà vẫn nuôi cô, không bỏ mặc không
ghét bỏ, bà lập gia đình lần thứ hai nhưng lại không thể lấy một người đàn ông tốt hơn…
Tóm lại, mẹ đã vì cô hi sinh quá nhiều.
Vương Đại Trân vỗ nhẹ lưng cô, rơi lệ mỉm cười: “Vũ Phi, tuy mẹ hy vọng con mãi là con mẹ. Nhưng con có thể tìm được mẹ ruột của con, thì mẹ cũng mừng thay cho con…”
“Mẹ, bất kể con có tìm được ba mẹ con hay không, ba mẹ vẫn mãi là ba mẹ ruột của con…”
Công nuôi dưỡng lớn hơn trời biển, cô sẽ không vì mình không phải là con ruột của họ mà không đối xử với họ như ba mẹ nữa. Nếu không có họ, cô cũng không biết mình có thể lớn lên như vậy không…
Giang Vũ Phi ở lại chỗ mẹ cô khá lâu mới rời đi. Trừ việc cô nghe được mẹ cô chứng thực họ không phải ba mẹ ruột của cô, ba mẹ cô là người khác và tên của ba ruột cô, ngoài ra không có thêm bất kỳ thông tin gì. Giang Vũ Phi đi dọc con đường, thầm nghĩ nếu muốn biết thêm tin tức thì chỉ có thể đến chỗ Tiêu Lang.
Giang Vũ Phi đi trên đường không có mục đích, Giang Vũ phi cũng không biết bây giờ nên đi đâu, tạm thời cô không muốn về nhà. Tìm Tiêu Lang cô lại không dám, hôm nay cô đã bị quá nhiều đả kích, lỡ như tin tức từ miệng Tiêu Lang càng khiến cô khó tin, cô nhất định sẽ không thừa nhận…
Lối đi bộ ven đường có hàng ghế dài cho người đi đường nghỉ chân, Giang Vũ Phi ngồi xuống ghế, trong đầu vẫn nghĩ, thân thế của cô có vấn đề.
Ba cô tên là Tiêu Trạch Tín… vậy mẹ cô tên là gì?
Họ còn sống không?
Vì sao năm đó lại bỏ lại cô, không cần cô nữa?
Giang Vũ Phi lặng người một mình suy nghĩ, đột nhiên có quả bóng lăn đến chân cô, cô xoay người nhặt bóng lên.