Giang Vũ Phi lặng người một mình suy nghĩ, đột nhiên có quả bóng lăn đến chân cô, cô xoay người nhặt bóng lên.
“Cô ơi… quả bóng, cháu…” Đứa bé khoảng một, hai tuổi đứng trước mặt cô, đôi mắt to tròn, nhìn cô sợ sệt.
Giang Vũ Phi cười đưa bóng cho cô bé, cô bé vui mừng ôm quả bóng chạy lại tìm ba mẹ. Ba mẹ của cô bé còn rất trẻ, khi cô bé chạy đến trước mặt ba cô bé, ba cô vé ôm lấy cô bé, cho cô bé ngồi lên cổ anh ta, cô bé cười khanh khách, giọng điệu vô cùng thích thú.
Giang Vũ Phi ngắm nhìn ba người họ, ánh mắt vừa hâm mộ vừa đau thương.
Vì sao năm đó ba mẹ cô lại vứt bỏ cô, không cần cô nữa? Nếu như cả nhà họ có thể chung sống, cô sẽ có thể hạnh phúc giống cô bé này…
Giang Vũ Phi không biết ngồi bao lâu, đến khi sắc trời càng tối dần.
---
Nguyễn Thiên Lăng đã hoàn thành xong công việc trước thời hạn, vừa làm xong đã định ra về. Anh vừa đi đến thang máy, vừa bấm điện thoại gọi Giang Vũ Phi.
Điện thoại kêu lên, là Nguyễn Thiên Lăng gọi tới, Giang Vũ Phi do dự mãi mới trả lời.
“Vũ Phi, em có ở nhà không?” Nguyễn Thiên Lăng cười hỏi.
“Không có, em đang ở ngoài, có chuyện gì ư?”
Nguyễn Thiên Lăng nói: “Ở đâu vậy? Anh qua đón em, rồi chúng ta đi ăn cơm.”
Giang Vũ Phi nói địa chỉ rồi chờ anh đến đón cô.
---
Lúc Nguyễn Thiên Lăng tới, cô vẫn ngồi trên ghế, đầu cúi thấp, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
“Sao vậy? Chờ lâu quá à?” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, tay ôm lấy vai cô.
Giang Vũ Phi lắc đầu cười nói: “Không có, ăn cơm xong chúng ta đi xem phim được không?”
“Muốn xem phim sao? Được, đi thôi.”
Nguyễn Thiên Lăng đưa cô đi ăn đồ tây, lúc ăn cơm, Giang Vũ Phi rất yên lặng, cô cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng ánh mắt của cô vẫn luôn đau buồn.
Ánh mắt sắc sảo của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô, anh để dao xuống, nhìn cô chằm chằm và hỏi: “Rốt cuộc em
sao vậy? Anh thấy tâm trạng em rất xấu.”
Giang Vũ Phi lắc đầu: “Không sao, có lẽ hơi mệt.”
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày, anh nghẹn ngào, lại hỏi: “Đến tháng à?”
Giang Vũ Phi bị anh chọc cười: “Không phải, ăn nhanh nào, ăn xong còn đi xem phim.”
“Em có chuyện gì phải nói cho anh biết, không được một buồn bã một mình.”
“Được rồi.”
Bọn họ ăn xong thì đi xem phim, Giang Vũ Phi chọn xem một bộ phim tình cảm có nội dung buồn.
Ghế ngồi ở góc hàng cuối, cả hàng ghế chỉ có hai người họ. Giang Vũ Phi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Nguyễn Thiên Lăng, cô nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, nhưng lại không xem được gì hết.
Hôm nay biết chuyện ba mẹ ruột cô là người người khác, có phải là vài ngày nữa khi cô hồi phục trí nhớ sẽ biết được âm mưu của Nguyễn gia?
Có điều những chuyện mà Tiêu Lang nói cô cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, cô sẽ đi kiểm chứng lại, nhưng nhỡ đâu chuyện anh nói đều là sự thật thì sao đây?
Nếu như ông nội vẫn luôn lợi dụng cô, vậy cô và Nguyễn Thiên Lăng có nên tiếp tục đến cùng không?
Bọn họ còn sắp kết hôn rồi, vậy mà lại gặp chuyện như vậy…
Cảm xúc của Giang Vũ Phi vô cùng rối loạn và cũng rất bất ổn. Rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ, cô luôn cảm giác sắp tới sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, đều là những chuyện cô không thể chấp nhận nổi.
Tâm trạng Giang Vũ Phi suy sụp, cô không biết phải làm sao, chỉ là rất muốn khóc.
Nữ chính trong phim bị ung thư, cô ấy không thể sống trọn đời cùng nam chính. Một mình cô ấy trốn tránh, khóc đến không thở nổi.