Giang Vũ Phi cũng khóc theo nữ chính, nước mắt không ngừng rơi, giống như là không cần mất tiền nước vậy.
Nghe thấy tiếng cô khóc, Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày, nắm lấy cằm cô, nâng đầu cô lên, nhìn thấy nước mắt cô giàn giụa.
“Khóc gì chứ, đó là diễn thôi mà!” Anh nhíu mày không vui, răn dạy cô.
Giang Vũ Phi vẫn khóc: “Anh không thấy cô ấy đáng thương sao?”
“Cô ấy đáng thương có liên quan gì tới anh? Cũng chẳng liên quan gì tới em?” Anh nói chuyện không liên quan đến mình, bộ phim nhàm chán này nếu như không phải đi xem cùng cô thì anh sẽ không bao giờ thèm để mắt tới.
“… Cô ấy phải chết, không được sống cùng với người cô ấy yêu, anh không thấy cô ấy quá đau khổ sao?”
Nguyễn Thiên Lăng đen mặt lại: “Em không hiểu lời anh nói hả? Chuyện của cô ấy có liên quan gì tới chúng ta? Còn nữa, đó là giả thôi.”
Giang Vũ Phi biết, nói với anh những chuyện này anh sẽ không hiểu được.
“Tiếp tục xem đi, anh không thích xem, em thích xem.”
Nguyễn Thiên Lăng không buông cằm cô ra, đôi mắt sắc bén của anh như tia X-quang nhìn vào mắt cô: “Rốt cuộc hôm nay em sao thế?”
“Không sao...”
Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt áp sát mặt cô: “Em đừng gạt anh, trong lòng em có chuyện.Giang Vũ Phi, em mau nói cho anh nghe mọi chuyện! Nếu em không nói… anh sẽ cho người đi tìm hiểu!”
Anh mắt Giang Vũ Phi long lanh: “Mẹ em đã biết chuyện chúng ta ly hôn.”
“Rồi sao nữa?”
“Bà mắng em không biết quý trọng anh, mắng suốt mấy tiếng đồng hồ…”
Nguyễn Thiên Lăng bỗng cong môi, nói khác xa suy nghĩ của cô: “Mắng đúng lắm.”
Giang Vũ Phi kinh ngạc: “Anh… em bị mắng cơ mà, tâm trạng em không vui, anh không an ủi em thì thôi lại còn vui vẻ hả hê!”
Nguyễn Thiên Lăng hừ lạnh nói: “Mẹ em nói đúng, em không biết quý trọng anh, lần này mắng cho một trận ra trò, xem lần sau em còn dám ly hôn với anh không!”
“Nguyễn Thiên Lăng, nhưng sao em lại nghe nói, lúc
đầu em với anh đều tự nguyện ly hôn, nghe anh nói vậy, có vẻ anh đối xử với em rất tốt, là em không biết quý trọng anh ư…”
“Anh sẽ đối xử tốt với em!” Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên chặn lời cô nói. Nói xong, anh cúi đầu hôn một cái thật sâu vào môi cô như thể đem hơi thở của mình rót vào miệng cô vậy…
Trên màn hình lớn vẫn có chiếu cảnh đau thương, họ họ lại hôn nhau ở dưới.
Không coi ai ra gì…
---
Cả đêm Giang Vũ Phi đều không thể ngủ được.
Hôm sau Nguyễn Thiên Lăng đến công ty, cô ăn sáng, do dự một lúc lâu, rồi gọi điện thoại cho Tiêu Lang.
“Hôm nay anh có thời gian không? Tôi muốn gặp anh.” Cô nói thẳng với Tiêu Lang.
Tiêu Lăng cong môi: “Được, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ, bây giờ được không?”
“Được thôi.”
Giang Vũ Phi tắt điện thoại, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Cô không biết sao cô lại như vậy, lúc nào cũng lén lén lút lút đi gặp Tiêu Lang, một mình đối mặt với những chuyện không thể lường trước được. Đáng nhẽ cô nên nói cho Nguyễn Thiên Lăng, cùng anh đối diện với những chuyện này, thế nhưng Nguyễn Thiên Lăng luôn nhắc nhở cô, nói Tiêu Lang không tốt đẹp gì, không cho phép cô gặp Tiêu Lang.
Cô sợ anh biết sẽ ngăn cản cô tìm hiểu sự thật, sẽ hiểu lầm cô, nên cô chỉ có thể một mình đối diện, đúng hay sai cô cũng phải tự phán đoán.
Đi vào phòng 1407 khách sạn Kim Đế, Giang Vũ Phi gõ cửa giống hôm qua, đi vào.
“Ngày hôm qua em kiểm chứng được rồi chứ?” Tiêu Lang hỏi cô.