Trước kia cô cùng ông đánh cờ ông đều cố ý nhường cô, mỗi lần được nhường cô đều rất đắc chí, còn cho rằng mình đánh cờ giỏi. Thế nhưng bàn cờ này, ông chỉ dùng thời gian rất ngắn đã chặn hết đường lui của cô. Kỹ thuật chơi cờ của cô không có giảm, chỉ có thể nói rằng ông cụ chưa thể hiện bản lĩnh thực sự.
Vì sao bây giờ ông ấy lại thể hiện bản lĩnh thực sự?
Là muốn nhắc nhở cô rằng ông không dễ đối phó sao?
Hay là muốn nói ông đã biết chuyện gì đó?
Tâm tư Giang Vũ Phi phức tạp đi theo phía sau ông đến phòng khách. Cô đi vào phòng bếp pha trà, cố gắng dùng phương pháp đơn giản nhất để pha trà.
Pha xong bình trà cô lấy điện thoại di động ra xem giờ, đợi đủ thời gian cô mới mang ấm trà ra ngoài.
“Ông nội, cháu mới pha trà cho ông, nếu không ngon ông cũng đừng mắng cháu nha.”
Giang Vũ Phi cười đi đến bên cạnh ông, Nguyễn An Quốc vui vẻ nói: “Ông phải uống mới biết trà có ngon hay không, nếu uống không ngon thì sẽ phạt cháu đi học lớp trà nghệ một tháng.”
“Vậy thì cháu không muốn, nhờ có...” Giang Vũ Phi ngồi xuống trước bàn trà, đang muốn rót trà cho ông, một người làm đi tới ngắt lời họ.
“Lão thái gia, có cậu bé nhờ tôi đưa phong thư này cho ông.”
Người làm đưa một phong thư màu trắng qua, Giang Vũ Phi ngước mắt lên nhìn, bên trên phong thư không có bất kì chữ nào hết.
Nguyễn An Quốc nghi hoặc nhận lấy phong thư, ông mở ra, lấy bức thư từ bên trong.
Sau đó mở bức thư ra, nhìn thấy nội dung bên trong, ông lập tức thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên trang giấy từ trong tay ông rơi xuống rớt trên mặt đất.
Giang Vũ Phi cụp mắt, có thể nhìn thấy rõ nội dung bên trên tờ giấy.
Nôi dung bên trên là: Ông cụ, tôi đã trở lại, đã lâu không gặp.
Chữ ký ghi là Tiêu Trạch Tín.
“Ông nội, ông sao vậy?” Giang Vũ Phi vô cùng hoài nghi hỏi ông.
Nguyễn An Quốc lập tức lấy lại tinh thần: “Không có gì, ông không sao...”
Ông
nhanh chóng cúi người xuống nhặt tờ giấy lên, Giang Vũ Phi phát hiện hình như tay ông đang hơi run run.
Ông cụ vội gấp tờ giấy lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn người làm, hỏi: “Bức thư này là ai đưa cho cô?”
“Là một cậu bé.”
“Cậu bé đâu?”
“Chắc là còn ở bên ngoài, để tôi đi gọi cậu bé vào.” Người làm nói xong liền quay người vội vàng đi.
Giang Vũ Phi tiếp tục nghi hoặc hỏi: “Ông nội, phong thư có vấn đề gì sao?”
Nguyễn An Quốc liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Không có vấn đề gì đâu, là một người bạn viết thư cho ông, ông xem xong có hơi xúc động một chút.”
Giang Vũ Phi tươi cười: “Hóa ra là như vậy, bạn của ông nội tên là Tiêu Trạch Tín?”
“Cháu nhìn thấy hết sao?”
“Đúng vậy, cháu không cố ý nhìn lén, là lúc nó vừa rơi trên mặt đất...”
Đôi mắt Nguyện An Quốc thâm trầm liếc nhìn cô một cái, sau đó khôi phục lại dáng vẻ trấn định thong dong rất nhanh.
“Ừ, ông ấy tên là Tiêu Trạch Tín...” Ông nói với cô như là đang lẩm bẩm.
Bàn tay đặt dưới bàn trà của Giang Vũ Phi nắm chặt, tim đập nhanh.
Quả nhiên ông và Tiêu Trạch Tín có quen biết.
Cô xúc động muốn hỏi ông, Tiêu Trạch Tín có phải cha ruột của cô hay không, ông và Tiêu Trạch Tín có quan hệ gì, nhưng mà cô không thể hỏi, cho dù có đáp án cũng chưa chắc là thật.
Người làm rất nhanh đưa một cậu bé tầm năm, sáu tuổi đi vào. Nguyễn An Quốc hiền lành nhìn cậu bé, vẫy tay: “Cậu bạn nhỏ, cháu lại đây, ông hỏi cháu mấy chuyện.”
“Ông muốn hỏi cháu chuyện gì, cậu bé ngây thơ hỏi.
“Phong thư này là ai đưa cho cháu?” Ông cụ chỉ vào cái phong thư màu trắng.