“Là một anh đưa cho cháu, anh ấy nói chỉ cần cháu đưa thư tới đây, sẽ cho cháu cây súng đồ chơi.”
Đôi mắt Nguyễn An Quốc trầm tư hỏi: “Anh đó nhìn như thế nào?”
“...” Cậu bé không biết miêu tả một người cho người khác biết như thế nào, hơn nữa cậu bé cũng không có nhiều ấn tượng với chàng trai kia lắm.
Nguyễn An Quốc biết không hỏi được cái gì, liền để người làm dẫn cậu bé xuống dưới. Ông đứng dậy mỏi mệt nói với Giang Vũ Phi: “Vũ Phi, cháu cứ tự nhiên đi, ông đi vào thư phòng xử lý một số chuyện.”
“Vâng, ông đi cẩn thận ạ.” Giang Vũ Phi đứng dậy dìu ông đi.
Nguyễn An Quốc xua tay, bảo cô không cần đi đến, sau đó cầm phong thư đi vào thư phòng.
Giang Vũ Phi nhìn theo bóng lưng của ông, trong mắt càng thêm thâm trầm. Mà lúc này, Nhan Duyệt ôm bụng, chậm rãi đi từ trên lầu xuống.
Giang Vũ Phi nhìn thấy cô ta, ánh mắt trở nên lạnh đi. Nếu như không khôi phục trí nhớ, cô chỉ thấy chán ghét Nhan Duyệt, thế nhưng khi cô khôi phục trí nhớ, bây giờ cô không chỉ chán ghét mà còn hận nữa.
Nhan Duyệt chậm rãi đi đến trước mặt cô, một tay chống phía sau lưng, một tay vuốt ve bụng, vừa tủi thân vừa khó chịu hỏi cô: “Sao cô lại đến đây? Cô biết rõ là tôi đang ở đây, tại sao cô lại đến đây, chẳng lẽ là cô cố ý chọc giận tôi?”
Giang Vũ Phi nhắm mắt lại.
“Cô diễn kịch cho ai xem? Nguyễn Thiên Lăng không ở đây, cô mau cất đi cái dáng vẻ điềm đạm đáng yêu đó đi.”
“Giang Vũ Phi, tôi biết cô chán ghét tôi. Kỳ thật tôi cũng không thích cô... Bởi vì cô, tôi và đứa con của tôi đều không có một gia đình trọn vẹn... Coi như cô thương mẹ con chúng tôi có được không, trả Lăng lại cho chúng tôi được không?”
Dáng vẻ Nhan Duyệt giống như là cô vợ bé nhỏ bị bắt nạt, căn bản là cô ta không còn hung hăng vênh váo như ngày xưa.
Đột nhiên Giang Vũ Phi có cảm giác thật buồn nôn. Người phụ nữ này không đi Hollywood đóng phim quả là đáng tiếc.
“Nhan Duyệt, cô thật là
dối trá!” Giang Vũ Phi hơi cười lạnh.
Nước mắt Nhan Duyệt lập tức rơi xuống, khóc giàn giụa nước mắt, rất đáng thương: “Đúng vậy, tôi thật là không biết xấu hổ, biết rõ bây giờ Lăng bị cô mê hoặc, mà tôi vẫn cứ bám lấy anh ấy không buông... Nhưng tôi rất yêu anh ấy, tôi thực sự không thể không có anh ấy... Con của tôi cũng không thể không có ba, Giang Vũ Phi tôi cầu xin cô trả anh ấy lại cho chúng tôi, tôi xin quỳ lạy cô!”
Nói xong, Nhan Duyệt thật sự muốn quỳ xuống, cô ta ôm bụng, cơ thể khó khăn khom xuống...
“Duyệt Duyệt, con làm cái gì vậy?” Bà Nguyễn đã trốn ở một bên từ sớm, mau chóng lại đỡ cô ta.
“Con cần gì phải quỳ trước cô ta! Cô ta xứng để con phải quỳ sao?” Bà Nguyễn ác liệt kêu to, nhìn Giang Vũ Phi bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Hóa ra không phải là diễn kịch cho Nguyễn Thiên Lăng, là diễn cho bà Nguyễn xem.
Trong lòng Giang Vũ Phi mỉa mai cười lạnh một cái.
Nhan Duyệt cúi đầu lau nước mắt, tủi thân nói: “Mẹ, con không có quỳ trước mặt cô ấy, chỉ là con cảm thấy bụng không thoải mái, không phải là quỳ xuống...”
Bà Nguyễn tức giận nói: “Con không cần nói tốt cho cô ta, vừa rồi con và cô ta nói chuyện mẹ đã nghe hết rồi!”
Nhan Duyệt cắn môi, tỏ vẻ tủi thân, cam chịu. Bà Nguyễn dìu cô ta, tức giận nói với Giang Vũ Phi: “Giang Vũ Phi, cô nghe rõ đây, bất kể con trai tôi có thích cô nhiều thế nào, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không chấp nhận cô! Đời này, cô đừng mong gả vào Nguyễn gia chúng tôi!”
Giang Vũ Phi mỉm cười xoay người lấy một ly trà. Trà ngon vừa pha xong, nước vẫn còn nóng hổi.
Bà Nguyễn cho rằng cô muốn tạt trà vào người bọn họ, bà ta vô thức kéo tay Nhan Duyệt lùi lại phía sau một bước.