Bà Nguyễn cho rằng cô muốn tạt trà vào người bọn họ, bà ta vô thức kéo tay Nhan Duyệt lùi lại phía sau một bước. Kết quả là Giang Vũ Phi chỉ bưng chén trà, đi ngang qua bọn họ, đi thẳng vào thư phòng của Nguyễn An Quốc.
Cô không biện minh cho mình câu nào, thậm chí bộ dáng cũng không buồn chút nào.
Bà Nguyễn khinh thường hừ lạnh: "Nịnh hót, chỉ biết nịnh hót ông cụ... Cho dù ông cụ thích cô, cô cũng đừng mơ tưởng lấy con trai tôi!"
Nhan Duyệt nhếch môi cười không ai thấy.
---
Giang Vũ Phi tự mình đưa tới cửa, vậy thì đừng trách cô không khách khí...
“Cốc cốc cốc...” Giang Vũ Phi gõ cửa thư phòng lão gia, cũng không đợi ông trả lời, lập tức đẩy cửa đi vào.
“Ông nội, cháu mang trà đến cho ông.”
Nguyễn An Quốc đang ngồi trước bàn sách, nhìn một khung hình đang cầm. Thấy cô đi đến, ông vội vàng bỏ khung hình vào trong ngăn kéo, đóng ngăn kéo lại.
Đôi mắt Giang Vũ Phi hơi sáng lên, cười tự nhiên: “Ông nội, cháu pha trà cho ông, sao ông vẫn chưa uống?”
Cô đặt chén trà lên bàn, Nguyễn An Quốc cười nhận lấy. Ông uống một ngụm, tán thưởng nói: “Mùi vị không tệ, ông vẫn thích uống trà cháu pha.”
Giang Vũ Phi buông hai cánh tay xuống, bị chiếc bàn cao lớn che đi, cô cởi bỏ vòng tay trên cổ tay, vòng tay lập tức rơi xuống mặt thảm.
“Ông nội, vậy ông mau uống đi, cháu đi ra ngoài.”
“Được, đi đi.” Đôi mắt Nguyễn An Quốc sâu kín nhìn cô, cười hiền lành.
Giang Vũ Phi quay người rời khỏi thư phòng. Nguyễn An Quốc lại mở ngăn kéo ra lần nữa, lấy khung hình từ bên trong ra.
Trong khung hình, là một người đàn ông trung niên chụp hình chung với một cậu thanh niên trẻ tuổi. Bọn họ đứng ở sân golf, mặc bộ đồ thể thao trắng, một tay cầm cây gậy đánh golf, một tay làm động tác vỗ tay ăn mừng thắng lợi.
Người đàn ông trung niên chính là ông lúc còn trẻ. Mà người thanh niên anh tuấn trẻ tuổi chính là người viết thư cho ông hôm nay, Tiêu Trạch Tín.
Nguyễn An Quốc nhìn chằm chằm vào Tiêu Trạch Tín trong hình, khuôn mặt già nua có sự áy náy sâu sắc.
“Trạch Tín, cậu tin tưởng tôi như vậy, nhưng tôi lại phụ sự
tin tưởng của cậu, tôi bất nhân bất nghĩa... Tôi thật sự là rất xấu hổ, rất xấu hổ...”
...
Giang Vũ Phi rời khỏi thư phòng liền trở lại phòng trên lầu, tạm thời không có ý định đi ra, tránh lúc không cẩn thận lại đụng phải Nhan Duyệt hoặc Nguyễn phu nhân lại bị bọn họ giễu cợt một trận. Thời gian của cô cấp bách, cô muốn biết rõ ràng lúc đó Nguyễn An Quốc và Tiêu Trạch Tín có ân oán gì, những chuyện khác cô không có tâm tư quan tâm.
Trước khi ăn cơm trưa, Giang Vũ Phi đặc biệt đi ra ngoài ăn cơm. Nếu cùng ăn cơm chung với bà Nguyễn và Nhan Duyệt, cô lo mình sẽ không nuốt nổi.
Trở lại khu nhà chung sau khi ăn cơm, cô đi vào phòng khách, có cảm giác rất yên tĩnh. Trong phòng khách không có ai cả, không biết là đã đi đâu hết rổi.
Một cô người làm đi ngang qua người cô, cô gọi cô ta, cười hỏi: “Lão gia đang ở đâu.
“Lão gia ăn cơm xong liền đi ra ngoài, chắc là đi đâu đó tìm bạn chơi.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Giang Vũ Phi hỏi xong liền đi lên lầu, đi đến cầu thang, cô hơi dừng bước chân. Do dự một lát, cô nhìn xung quanh thấy vắng lặng, liền đi đến thư phòng của Nguyễn An Quốc.
Buổi sáng lúc cô đưa trà cho ông, liền phát hiện ông đang cầm một khung hình, sau đó ông nhìn thấy cô đi vào, lại vội vàng giấu khung hình đi.
Cái khung hình đó nhất định là có vấn đề...
Giang Vũ Phi đi đến cửa thư phòng, vặn tay nắm cửa, khẽ mở cửa đi vào. May mắn người làm Nguyễn gia rất trung thực, cho nên thư phòng Nguyễn gia chưa bao giờ khóa cửa. Mà trong thư phòng này cũng không khóa cửa, từ lúc cô vừa gả vào Nguyễn gia chưa được bao lâu đã biết rõ.