“Đúng vậy, mẹ, chúng ta chỉ cần nhẫn nại vài ngày nữa được, mấy ngày này cứ để Giang Vũ Phi đắc ý một chút đi... Có điều, cô ta đắc ý không được vài ngày nữa...”
Nhan Duyệt hơi nhếch môi, trong mắt chợt lóe lên sự hung ác. Hiện tại không ra tay với cô, là không muốn phá hư hôn lễ của cô ta với Nguyễn Thiên Lăng. Đợi sau khi cô ta được như ý nguyện gả cho Nguyễn Thiên Lăng. Cô ta lại từ từ thu nhận tiện nhân kia!
---
Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Giang Vũ Phi ngồi trên giường, kinh ngạc đến mức ngây ngốc.
Anh trở tay đóng cửa lại, môi mỏng cong lên một đường vui vẻ.
“Ghen?” Ngồi xổm người xuống ở trước mặt cô, anh nắm tay cô, nhẹ giọng hỏi.
Giang Vũ Phi lạnh nhạt rút tay trở lại, thản nhiên nói: “Không có.”
Nguyễn Thiên Lăng cố chấp cầm chặt tay cô, không cho cô rút ra.
“Biết vì sao bây giờ anh không vạch trần bộ mặt thật của Nhan Duyệt không?” Anh hỏi cô.
“…” Giang Vũ Phi không trả lời.
Anh vạch trần hay không, đó là chuyện của anh, cô không có hứng thú biết.
Nguyễn Thiên Lăng cầm tay cô, đặt ở bên môi hôn nhẹ: “Hiện giờ không vạch trần cô ta, là vì ngày hôn lễ sẽ cho cô ta một niềm vui bất ngờ vô cùng lớn, sẽ tặng cô ta một món quà rất lớn.”
“Niềm vui bất ngờ gì, món quà gì?” Giang Vũ Phi hiếu kỳ hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng tà tứ nhếch môi: “Đến lúc đó em sẽ biết.” Anh lại nói câu này, ra vẻ thần bí.
Anh không nói thì thôi, cô cũng không quá hứng thú…
“Đưa di động cho anh.” Nguyễn Thiên Lăng bỗng nhiên nói.
“Đưa cho anh làm gì?” Giang Vũ Phi hỏi lại.
“Không phải em ghi âm sao, anh nghe một chút.”
“Không phải anh không nghe sao? Vừa rồi không nghe, bây giờ nghe có ý gì.” Giọng điệu của Giang Vũ Phi vẫn lãnh đạm như vậy.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu mày: “Vẫn còn tức giận?”
“Không có.” Giọng điệu này, hiển nhiên là đang tức giận.
“Em yêu, đừng nóng giận, ngày hôn lễ anh cho em hả giận đủ.” Nguyễn Thiên Lăng cười đứng dậy đè thân thể cô xuống,
thân hình cường tráng bao trùm cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Đôi mi thanh tú của Giang Vũ Phi cau lại, hai tay cô chống lồng ngực anh, đẩy đẩy: “Đứng dậy, anh nặng quá…”
“Nặng, đâu có nặng?” Nguyễn Thiên Lăng cố ý buông lỏng cơ thể, áp sát vào người cô.
“Rất nặng, nhanh đứng dậy.” Anh tới gần, sẽ làm cho cô tâm hoảng ý loạn, cảm giác này rất không thoải mái.
Nguyễn Thiên Lăng nâng cằm cô lên, bắt buộc cô đối mặt với anh. Giang Vũ Phi giương mắt, liếc nhìn vào trong con ngươi tĩnh mịch của anh…
“Buổi tối lúc đè lên em, sao em không kêu nặng?” Nguyễn Thiên Lăng tác phong không đứng đắn nói, ngữ khí khiến người ta thật sự vừa không biết nói gì lại rất xấu hổ.
Giang Vũ Phi đỏ mặt, tên vô lại này!
“Bây giờ em không thoải mái, tóm lại anh đừng đè em nữa…”
“Vũ Phi, em vẫn còn tức giận?” Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm cô, khàn khàn hỏi.
“Không có.”
“Cô vợ khẩu thị tâm phi.” Anh cười hôn môi cô, Giang Vũ Phi muốn né tránh, anh nâng cằm cô, không cho cô trốn tránh.
Một nụ hôn mà thôi, anh đã có chút không giữ được mình, sợ anh làm xằng làm bậy.
Giang Vũ Phi vội di chuyển sự chú ý của anh: “Sao anh lại đột nhiên trở lại?”
“Sợ em gặp chuyện không may... Quả nhiên thiếu chút nữa em gặp chuyện không may...”
Người phụ nữ này ảnh hưởng quá lớn đến anh. Anh luôn lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm, nếu có thể thu nhỏ cô lại, đem theo bên người bất cứ lúc nào thì tốt.
Con mắt Giang Vũ Phi lóng lánh, anh càng đối tốt với cô, nội tâm của cô lại càng giằng xé mâu thuẫn.