“Sợ em gặp chuyện không may... Quả nhiên thiếu chút nữa em gặp chuyện không may...”
Người phụ nữ này ảnh hưởng quá lớn đến anh. Anh luôn lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm, nếu có thể thu nhỏ cô lại, đem theo bên người bất cứ lúc nào thì tốt.
Đôi mắt Giang Vũ Phi lóng lánh, anh càng đối tốt với cô, nội tâm của cô lại càng giằng xé mâu thuẫn. Thế nhưng, Nguyễn Thiên Lăng, cái tốt của anh, có phải là tới quá muộn hay không…
Mỗi lần nghĩ đến chuyện anh dùng dây xích, đến cảnh anh coi cô như con vật, trong lòng cô liền khó chịu từng đợt. Anh đối với cô rất tốt, nhưng anh cũng cho cô rất nhiều tổn thương. Như cô lúc trước, có lẽ chỉ sẽ nghĩ tới anh làm tổn thương cô…
Nhưng cô bây giờ, vừa nghĩ tới những đau khổ anh đem lại cho cô, cô sẽ nghĩ tới sau khi cô mất trí nhớ anh tốt với cô như thế nào.
Nhưng vừa nghĩ tới anh tốt với cô như thế nào, cô lại sẽ nhớ tới những đau khổ đã từng trải qua kia…
Tại sao lại khiến cô lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan này?
Trong lòng Giang Vũ Phi rất phiền, rất loạn.
Cô dùng sức đẩy Nguyễn Thiên Lăng ra, cảm xúc bực bội nói: “Không phải là anh muốn nghe ghi âm sao, em đưa cho anh.”
Ánh mắt thật sâu của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô, anh mím môi đứng lên, không nói một lời. Giang Vũ Phi lấy điện thoại di động trong bao da ra, đưa cho anh.
Nguyễn Thiên Lăng nhận lấy, mở ghi âm ra, trong điện thoại di động lập tức vang lên cuộc nói chuyện lúc trước của cô với Nhan Duyệt…
Nghe giọng nói âm lãnh của Nhan Duyệt, Nguyễn Thiên Lăng cũng không có biểu cảm gì.
Đoạn ghi âm này cần những người khác nghe mới có hiệu quả rung động, hai người bọn họ đều không có cảm giác gì, bởi vì Nhan Duyệt là hạng gì người, bọn họ đều rất rõ…
Nguyễn Thiên Lăng gửi đoạn ghi âm sang điện thoại di động của anh, sau đó xóa bỏ dữ liệu trong điện thoại di động của Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi nhìn anh chằm chằm, anh thản nhiên giải thích nói: “Em giữ lại sẽ gặp nguy hiểm.”
Nếu Nhan Duyệt biết thực sự có đoạn ghi âm này, cô ta nhất định sẽ dùng tất cả các biện pháp để hủy chứng cớ. Anh không khiến cô
chịu bất kỳ nguy hiểm nào…
Đối với cái này, Giang Vũ Phi không sao cả, cô đứng dậy sửa sang lại tóc một chút, sắc mặt nhu hòa cười nói với anh: “Đi thôi, anh tiễn em một đoạn, em muốn đi spa, sau đó anh đến công ty đi làm.”
“Hôm nay anh không đến công ty.” Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng nói.
“Vì sao?”
“Không vì sao cả, đi thôi, anh đi cùng em.” Anh tự tay tới dắt tay cô.
Giang Vũ Phi để bàn tay to lớn của anh nhu hòa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, không hề né tránh…
Rõ ràng cô bài xích anh, thế nhưng cô vẫn luôn không có cách nào bài xích anh hoàn toàn.
Cô không biết cô như thế này là sao… Lưu luyến sự ấm áp cuối cùng của anh sao?
“Giải quyết phiền phức với công ty CS sao?” Giang Vũ Phi đứng đấy bất động, nhìn chằm chằm anh, hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu mày: “Làm sao em biết? Là ông nói cho em?”
Giang Vũ Phi không trả lời anh, hỏi lại: “Nguyễn Thiên Lăng, anh vì em mới điên cuồng chèn ép Tiêu thị sao?”
“Không liên quan đến em!” Nguyễn Thiên Lăng kiên định phản bác.
Giang Vũ Phi nhìn qua ánh mắt anh, không nhìn ra bất kỳ biểu hiện gì của anh.
“Em không hy vọng anh vì em, mà bị tổn thất rất lớn.”
“Anh nói, chuyện này không liên quan gì đến em!”
Nếu như không liên quan đến cô, sao ông lại chủ động nói chuyện này với cô?
Chuyện này nói rõ ràng ra cũng là vì cô mới khiến Nguyễn thị tổn thất vài tỷ…
“Bất kể có liên quan đến em hay không, anh cứ xử lý tốt chuyện này rồi nói sau.” Giang Vũ Phi mím môi nói: “Còn vài ngày nữa chính là hôn lễ của chúng ta, em hy vọng anh có thể xử lý tốt mọi chuyện trước khi kết hôn…” Giang Vũ Phi nói lời trái lương tâm. Cô biết, cô không thể cứ như vậy cử hành hôn lễ với anh…