Anh đột nhiên bế cô lên, đi nhanh về phía cửa hàng bán giày. Giang Vũ Phi sững sờ một chút, sau đó lập tức xấu hổ và giận dữ vùng vẫy: "Thả em xuống, em vẫn có thể đi được."
Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn phớt lờ lời nói của cô, cũng phớt lờ ánh mắt mập mờ của những người đi trên đường đang nhìn bọn họ.
Da mặt Giang Vũ Phi không so được với anh: "Anh có nghe thấy không hả, em bảo anh thả em xuống mà!"
"Đừng quậy!" Anh bước thêm mấy bước vào trong cửa hàng, mới đặt cô xuống.
Giang Vũ Phi nhìn thấy các loại giày của nữ giới trong tiệm, lập tức hiểu ý của anh. Anh muốn mua giày cho cô ư?
"Kính chào quý khách." Nhân viên cửa hàng tiến lên, lộ ra nụ cười mỉm lịch sự.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng rất tinh tường, lập tức đã nhìn trúng một đôi giày đế bằng màu xanh đậm. Anh bảo cho nhân viên cửa hàng mang giày tới cho Giang Vũ Phi đi thử. Giang Vũ Phi không từ chối, cô ngồi trên ghế sofa, cởi giày da ra, thay đôi giày đế bằng.
Không thể không nói Nguyễn Thiên Lăng rất biết chọn đồ, anh chọn giày cho cô, đồng màu với chiếc váy liền trên người cô, phối hợp rất cân xứng. Hơn nữa giày vừa thời trang lại thoải mái, trông không tệ chút nào. Cô đi hai chiếc vào, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
"Lấy đôi này đi." Nguyễn Thiên Lăng lấy ra một tấm thẻ, trên mặt nhân viên cửa hàng tỏ vẻ áy náy.
"Thật sự xin lỗi, hôm nay cửa hàng chúng tôi không thể quẹt thẻ, chỉ có thể trả tiền mặt được thôi ạ."
"Bao nhiêu tiền?" Nguyễn Thiên Lăng cầm thẻ về.
"Giảm giá còn một ngàn năm trăm đồng ạ." Nhân viên cửa hàng cười nói.
Giang Vũ Phi lúng túng, đôi giày này thật là đắt.
Nguyễn Thiên Lăng mở ví ra xem, bên trong chỉ còn lại sáu trăm đồng. Anh không có thói quen mang theo nhiều tiền mặt, mỗi ngày tùy tiện mang một hai ngàn, gần như đều không dùng đến. Anh đi ra ngoài dùng tiền, hoặc là quét thẻ, hoặc là ký tên, có rất ít khi phải trả tiền mặt. Mà tiền mặt ngày hôm nay anh mang theo, lúc trước đã bị anh tiêu như nước gần hết rồi.
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày, trực tiếp đưa thẻ cho nhân viên cửa hàng: "Mật mã là 572913, cô tìm chỗ nào đó rút tiền đi."
Giang Vũ Phi, nhân viên cửa hàng: "..."
"Chuyện này không được, tiên
sinh, anh có thể đi lấy tiền, ra cửa ở bên trái cách khoảng một trăm mét, có một máy rút tiền tự động." Nhân viên cửa hàng lúng túng lắc đầu, cô chưa từng thấy vị khách nào như vậy.
"Cô đi đi, tôi cho cô tiền boa!" Nguyễn Thiên Lăng không chút khách khí nói, xem nhân viên cửa hàng như thư ký của anh mà sai khiến.
Nhân viên cửa hàng vẫn lắc đầu: "Xin lỗi, chuyện này tôi không làm được."
Ai biết anh có phải kẻ lừa đảo hay không chứ. Mặc dù anh mặc toàn đồ đắt tiền, nhìn cũng rất đẹp trai, nhưng cũng không đảm bảo anh không phải là kẻ lừa đảo.
Giang Vũ Phi im lặng lắc đầu, cô chọn một đôi giày giá năm trăm đồng, tiến lên phía trước nói: "Mua đôi này đi, em thấy đôi này rất tốt."
Cô có lòng tốt giải vây cho Nguyễn Thiên Lăng, anh lại bất mãn lườm cô: "Đôi này không được!"
"Vì sao?" Giang Vũ Phi khó hiểu hỏi, năm trăm đồng một đôi giày, cô cảm thấy rất tốt.
"Không đẹp như đôi trên chân em."
Giang Vũ Phi cúi đầu nhìn đôi giày trên chân.
Đúng vậy, cô đi đôi này là hợp nhất, những đôi khác trong cửa hàng này đều không thể phối với trang phục trên người cô hợp như vậy được, trừ giày cao gót màu đen…
Nếu như cô đi đôi giày cao gót màu đen kia, vậy còn không bằng không mua giày nữa. Nhưng đôi giày mà cô chọn này cũng rất hợp.
"Lấy đôi này đi." Cô kiên trì.
Nguyễn Thiên Lăng càng kiên trì hơn cô: "Anh bảo không đẹp, không thể mua!"
"Chỉ là một đôi giày thôi mà, có thể phối hợp là được rồi, anh đừng quá quan trọng hóa như vậy."
Từ trước đến giờ tính nhẫn nại của Nguyễn Thiên Lăng vẫn không tốt, anh cả giận nói: "Chẳng lẽ anh lại không có bản lĩnh như vậy sao, mua cho em đôi giày cũng chỉ có thể chọn một đôi không đẹp như vậy?"