Cô tự giam mình ở trong phòng cả ngày, không nói chuyện với ai, gần như không ăn không uống.
Trong lúc đó Nguyễn An Quốc đã tới gặp cô một lần, hỏi cô có biết tung tích của Nguyễn Thiên Lăng hay không.
Cô chỉ lắc đầu, cái gì cũng không hỏi được.
Hiện tại đã qua một tuần, thời gian sơ cứu tốt nhất cũng qua rồi.
Khả năng Nguyễn Thiên Lăng còn sống lại càng nhỏ hơn.
Thím Lý khóc sưng mắt, nhưng bà vẫn phải giữ vững tinh thần, làm cho Giang Vũ Phi mì hoành thánh cô thích ăn.
“Giang tiểu thư, ngày hôm qua cô đã không ăn cái gì, hôm nay ăn một chút đi.”
Thím Lý đặt mì hoành thánh ở trên tủ đầu giường, dịu dàng khuyên cô.
Giang Vũ Phi lắc đầu, cô bởi vì đã khóc, mắt cũng đã sưng đỏ. Mí mắt sụp xuống, còn có một quầng thâm mắt rất đậm.
Một bờ môi vốn hơi phớt hồng, cũng trở nên khô tróc nứt nẻ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, không có sức sống, càng thêm trắng bệch như tờ giấy.
Mà đến cả chiếc cằm vốn đầy đặn của cô cũng trở nên nhọn hoắt.
Bây giờ xem ra cô chính là một người bệnh, một người bị bệnh rất tồi tệ.
Thấy cô lắc đầu, thím Lý thở dài nói: “Cô không ăn cái gì sao được? Cơ thể cô sẽ không chịu được.”
“Thím Lý, cám ơn thím, nhưng tôi thật sự ăn không vào.” Giang Vũ Phi thản nhiên nói.
Cô co ro ở trên giường, vẫn nằm không nhúc nhích, một đôi mắt đều là sự trống rỗng.
Bên giường, trước mặt cô, để một chiếc điện thoại.
Mỗi ngày cô chăm chú nhìn điện thoại, thím Lý còn tưởng rằng cô đang đợi điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng.
Thím Lý thấy cô cố chấp như thế, thật lòng cảm thấy khó chịu vì cô…
Lỡ như thiếu gia chết thật, chẳng phải là điện thoại cả đời cũng sẽ không vang lên sao.
Đột nhiên, điện thoại động một chút, Giang Vũ Phi giống như tức khắc phục sinh, nhanh chóng ngồi dậy, kích động cầm điện thoại.
Tim thím Lý cũng nhảy lên tận cổ họng.
Sẽ là thiếu gia gửi tin về sao?
Giang Vũ Phi mở tin nhắn ra, xem nội dung bên trong, biểu cảm của cô vốn kích động lại tối chìm xuống.
Không cần hỏi, thấy biểu cảm của cô liền biết không phải là thiếu gia gửi tin về…
“Thím Lý, thím đi làm việc đi, tôi muốn yên tĩnh một mình một chút.” Giang Vũ Phi ngước mắt lên hụt hẫng
nói.
Thím Lý muốn nói gì đó an ủi cô, lại cảm thấy bây giờ nói cái gì cũng vô dụng.
Nếu cô có thể nghe an ủi, thì sẽ không trầm mặc nhiều ngày như vậy.
“Được rồi, đồ ăn cho cô tôi đặt ở đây, cô nhớ ăn một chút.”
“Ừm, cảm ơn thím.”
“Không cần khách khí.” Thím Lý mỉm cười, quay người đi ra khỏi phòng ngủ, thay cô kéo cửa lên.
Cửa bị đóng lại trong nháy mắt, Giang Vũ Phi đột nhiên kích động òa khóc.
Cô đợi suốt một tuần, cuối cùng cũng có tin tức!
Vừa rồi người gửi tin nhắn cho cô là Tiêu Lang.
Anh nói: Vũ Phi, gần đây em có khỏe không, em phó thác cho anh cái con kia con rùa đen thiếu chút nữa thì chết kia, nhưng bây giờ nó lại sống. Đi ra gặp mặt đi, rất lâu rồi không cùng nhau ăn cơm.
Vốn dĩ cô không phó thác bất cứ con rùa đen nào cho anh.
Cho nên con rùa đen anh nói…Là Nguyễn Thiên Lăng…
Con rùa đen chính là đồ bị cắm sừng.
Anh gọi Nguyễn Thiên Lăng là con rùa đen, có thể thấy được anh không thích Nguyễn Thiên Lăng nhiều như thế nào.
Giang Vũ Phi mặc kệ thái độ của anh đối với Nguyễn Thiên Lăng như thế nào.
Hiện tại cô chỉ muốn lập tức ra ngoài, để biết thêm tin tức về Nguyễn Thiên Lăng.
Giang Vũ Phi nhanh chóng thức dậy thay quần áo, mở cửa đi xuống lầu.
“Giang tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài?” Thím Lý ngạc nhiên nhìn cô.
“Ừ, tôi đi ra ngoài đi một chút, một lúc nữa sẽ trở lại.” Giang Vũ Phi thản nhiên nói, bộ dáng xem ra vẫn sa sầm như vậy.
“Có cần tôi đi cùng cô không?” Thím Lý quan tâm nói.
“Không cần, tôi muốn đi một mình…”