Giang Vũ Phi miễn cưỡng cười một cái với bà, liền đi ra khỏi biệt thự.
---
Đi vào nhà hàng Pháp Người Lang Thang, dưới sự dẫn dắt của bồi bàn, Giang Vũ Phi đi đến chỗ Tiêu Lang.
Tiêu Lang mặc cả bộ âu phục màu đen, toàn thân lười biếng dựa vào thành ghế, vẫn ngồi không nhúc nhích ở chỗ kia.
Giang Vũ Phi đi đến trước mặt anh, tự kéo ghế ra ngồi xuống.
“Anh…” Cô nhìn anh, hơi há miệng ra, trong mắt chút vội vã.
“Anh không sao.” Tiêu Lang thản nhiên nói.
Giang Vũ Phi thở phào một hơi.
Ngày đó Tiêu Lang đưa Nguyễn Thiên Lăng đi, cũng nhận lời cô, sẽ cố gắng cứu chữa anh. Nhưng cô không thể đi theo, cũng không thể tiết lộ với bất kỳ ai chuyện đã xảy ra.
Cô không có cách nào, đành phải đồng ý yêu cầu của anh.
Sau khi Tiêu Lang sắp xếp người đưa cô trở về, cô đã đợi đúng một tuần.
Cô sợ Tiêu Lang đang lừa gạt cô, sợ bọn họ sẽ không cứu chữa Nguyễn Thiên Lăng.
Càng sợ Nguyễn Thiên Lăng đã chết…
Cô giống như trồng một cái cây trên vách núi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phân thân toái cốt.
Mỗi ngày cô đều lo lắng hãi hùng, sợ hãi bất an.
Ăn không vào, ngủ không được.
Mỗi một phút đối với cô mà nói đều giống như sống một ngày bằng một năm, cô có cảm giác bất cứ lúc nào mình đều có khả năng sụp đổ.
Đúng lúc cô đợi đến cực hạn, cuối cùng Tiêu Lang cũng gửi tin nhắn cho cô.
Cô may mắn biết được chuyện Nguyễn Thiên Lăng còn sống…
Giờ khắc này, Giang Vũ Phi thật sự hoàn toàn yên tâm, đau khổ trong lòng cũng giảm bớt không ít.
“Vì sao bây giờ mới báo tin cho tôi?” Cô nghi hoặc hỏi.
Tiêu Lang không trả lời, mà rung chuông gọi bồi bàn tới.
“Cho cô ấy một ly sữa nóng, một phần bò bít-tết chín hòa toàn nữa.”
“Được, xin chờ một chút.” Bồi bàn gật đầu rời đi.
Giang Vũ Phi nói với Tiêu Lang: “Tôi không đói.”
Ánh mắt đen sa sầm của Tiêu Lang nhìn dáng vẻ của cô, thản nhiên nói: “Xem ra em rất tệ.”
Cô biết bộ dạng hiện tại của cô rất không ổn…
Một tuần cô gần như không ăn gì, mấy ngày hôm trước cũng bởi vì cơ thể quá suy nhược mà ngất đi.
Bác sĩ truyền cho cô
dịch dinh dưỡng một ngày, cô cũng yếu ớt nằm trên giường một ngày.
Khi đó cô mới biết, nếu cô bị bệnh, cho dù biết được tin tức của Nguyễn Thiên Lăng, cô cũng không có sức lực đi làm cái gì cả.
Cho nên cô bắt đầu ăn cái gì đó, cho dù ăn không vào, mỗi ngày cô cũng sẽ cố gắng ăn một chút.
Buổi tối, cô liền ép mình đi ngủ.
Dù là ngủ 10 phút cũng tốt…
Cứ như vậy, cô kiên trì đến bây giờ, thành công không bị té xỉu lần nữa.
Dù như vậy, nhưng xem ra cô vẫn rất tồi tệ…
Bồi bàn đưa tới sữa và bò bít-tết rất nhanh.
Giang Vũ Phi lại không có bất kỳ khẩu vị gì.
Tiêu Lang đột nhiên nói với cô: “Em ăn đi, anh sẽ nói cho em chuyện của anh ta.”
Giang Vũ Phi liếc anh một cái, không do dự chút gì, bưng ly sữa lên uống hơn phân nửa.
Cô cầm dao nĩa, cắt một miếng thịt bò lớn bỏ vào trong miệng, ăn như hổ đói, nếu miệng cô mở đủ lớn, đoán chừng cô sẽ nhét cả miếng bò bít-tết vào trong miệng.
Tiêu Lang khẽ nhíu mày: “Ăn chậm một chút, không phải anh đang ngược đãi em.”
“…” Giang Vũ Phi giảm chậm tốc độ, từ từ nhai nuốt.
Cô ăn nửa miếng bò bít-tết, uống một ly sữa, liền ăn không vào nữa.
“Xin lỗi, bây giờ tôi thật sự ăn không vào.” Cô để dao nĩa xuống, hết sức cẩn thận nói.
Tiêu Lang không miễn cưỡng cô, anh ngược lại thương yêu nói: “Dạ dày em vài ngày không được ăn uống tử tế, bây giờ không thể ăn quá nhiều, cứ như vậy đi, không cần ăn nữa.”
“Cảm ơn…”