“Vũ Phi.” Tiêu Lang hơi mím môi: “Anh đã nói, em không cần khách khí với anh.”
“…Được.”
“Em cũng không cần hết sức cẩn thận ở trước mặt anh, anh không phải kẻ thù của em, anh sẽ không làm hại em.”
“…Được.” Giang Vũ Phi vẫn nói như vậy.
Anh nói gì chính là cái đó.
Bộ dạng cô như vậy, khiến cho Tiêu Lang có cảm giác càng thêm vô lực và nặng nề.
Anh thử dịu dàng nói: “Em muốn biết tin tức của anh ta anh sẽ nói cho cho em biết. Bây giờ mới thông báo cho em, là vì bây giờ anh ta mới trải qua thời kỳ nguy hiểm, cũng là bởi vì anh không thể liên lạc với em, Nguyễn An Quốc rất giảo hoạt.”
“Anh ấy tỉnh rồi?”
“Ừ.”
Giang Vũ Phi đặt tay đang run rẩy trên đầu gối: “Tôi có thể đi thăm anh ấy không?”
“Tạm thời vẫn không thể.”
Giang Vũ Phi thất vọng cụp mắt: “Vậy lúc nào có thể?”
“Hai ngày nữa anh sẽ sắp xếp.”
Giang Vũ Phi không nói gì nữa, không khí giữa bọn họ trở nên trầm mặc, hít thở cũng không thông.
“Em không có gì muốn hỏi sao?” Tiêu Lang hỏi cô.
“Tôi muốn biết, các ngươi dự định đối với anh ấy như thế nào? Dùng anh ấy để uy hiếp ông nội, có được Nguyễn thị sao?”
Tiêu Lang dựa vào thành ghế, trầm giọng nói: “Vũ Phi, em phải nhớ kỹ một điểm, Nguyễn Thiên Lăng đã chết. Cho nên, chúng ta sẽ không lợi dụng anh ta để uy hiếp Nguyễn An Quốc.”
Giang Vũ Phi ngạc nhiên ngước mắt lên: “Nhưng mà rõ ràng anh ấy không chết… Các người muốn nhốt anh ấy cả đời?”
Suy đoán này, khiến sắc mặt cô hoàn toàn biến đổi.
“Tiêu Lang, mục đích của các người là Nguyễn thị, nếu như có được Nguyễn thị, các người vẫn sẽ bỏ qua cho anh ấy sao?”
“Cái này anh không có thể bảo chứng.” Tiêu Lang lại nói như thế.
“Anh…” Giang Vũ Phi phẫn nộ nhíu mày: “Tiêu Lang, tôi nói cho anh biết, các người không thể làm hại anh ấy, nhất định phải thả anh ấy, nếu không tôi sẽ không để cho các người có được Nguyễn thị!”
“Vũ Phi, chúng ta nhất định phải có Nguyễn thị.” Tiêu Lang cũng kiên định nói với cô.
Giang Vũ Phi cười khẩy: “Có 20% cổ phần thuộc về tôi, tôi không chuyển nhượng cổ phần cho các người, kế hoạch
của các người sẽ không thể tiến hành. Tôi biết, các người rất muốn muốn 20% cổ phần kia trên tay tôi.”
“Bây giờ Nguyễn Thiên Lăng đang ở trong tay chúng ta, em chỉ có thể chuyển cổ phần cho chúng ta.” Tiêu Lang lạnh nhạt nói, giọng nói hàm ẩn uy hiếp.
“Hèn hạ!” Giang Vũ Phi chán ghét nhíu mày: “Tôi không ngờ rằng các người hèn hạ như thế, vậy mà lại dùng loại thủ đoạn mưu tài sát hại tính mệnh này!”
“Chúng ta chỉ là ăn miếng trả miếng... Vũ Phi, chúng ta mới là người một nhà.”
“Đủ rồi, đừng ở trước mặt tôi nói những lời dối trá này nữa!
Trước kia tôi vẫn luôn không biết nên tin tưởng ai, hiện tại tôi mới biết, người gạt ta là các người!
Nếu chuyện gây lộn đến mức này, chúng ta đều không cần dối trá, điều kiện của các người là cái gì, cần lợi dụng tôi làm cái gì, đều nói thẳng ra đi!”
“Khụ khụ…” Tiêu Lang dùng nắm đấm ép bờ môi, phát ra tiếng ho khan trầm thấp.
Bộ dạng hắn xem ra có chút không tốt, Giang Vũ Phi nhìn chằm chằm vào anh, giữa hai đầu lông mày hơi nhíu.
Tiêu Lang ngừng ho khan, chậm rãi thả cánh tay xuống.
Anh nhìn cô nói: “Em trở về đi, qua mấy ngày nữa anh sẽ sắp xếp cho và Nguyễn Thiên Lăng gặp mặt. Nhớ, đừng tiết lộ bất cứ tin tức gì.”
Giang Vũ Phi liếc anh một cái, đứng dậy rời đi.
Cô vừa đi, Tiêu Lang liền dùng khăn tay che miệng, ho khan mãnh liệt.
Địch Sinh đi đến trước mặt anh, một tay kéo áo khoác âu phục ra của anh ra.
Bên trái bả vai anh, có máu chảy ra, nhuộm đỏ áo sơ mi trắng.
Nguyễn Thiên Lăng trúng đạn, anh cũng trúng một viên đạn theo.