"Phu quân." Bạch Ngôn Lê quay mặt về phía hắn.
Y chỉ mới gọi một câu, lòng dạ Thương Phạt đã dịu xuống hẳn, "Ngươi biết ta ở đây à?"
"Phu quân...." Thò tay ra khỏi chăn, Bạch Ngôn Lê quờ quạng tìm hắn.
Thương Phạt lại thở dài một tiếng, vươn tay ra nắm lấy tay y.
"Mắt của ta..." Nói được nửa câu, Bạch Ngôn Lê lại mím chặt môi.
Thương Phạt ngồi xích lại gần y một chút, động viên, "Không sao đâu, chỉ tạm thời thôi, rồi sẽ lại nhìn thấy."
"Người có bị thương không?" Người bình thường có lẽ sẽ cuống lên, nhưng Bạch Ngôn Lê lại chỉ quan tâm đến hắn.
Thương Phạt lắc đầu một cái, nhớ ra y đang không nhìn thấy gì, bèn nhẹ giọng nói, "Không bị thương."
"Cho ta chạm vào người đi." Bạch Ngôn Lê chống tay muốn ngồi dậy.
Thương Phạt hoàn toàn phản ứng theo bản năng, một tay ôm lấy y, để y dựa vào thành giường.
Chỉ một động tác nhỏ như vậy thôi, Bạch Ngôn Lê đã thở hổn hển.
Đến khi bình phục rồi, tay y lại run rẩy quờ quạng phía trước.
Thương Phạt ghé đầu lại gần, cầm lấy tay Bạch Ngôn Lê, đặt nó lên mặt mình.
Bạch Ngôn Lê vuốt ve từ trán hắn, lướt xuống quai hàm, "Thật sự không bị thương chứ[email protected]
"Tự lo cho mình đi." Thương Phạt liếm khóe môi, ngồi trở lại chỗ cũ.
Bạch Ngôn Lê vẫn cứ vươn tay ra, một lúc lâu sau mới chịu thu về.
"Ngươi là người cắt giấy đấy à?" Thương Phạt cau mày bất mãn nói, "Mới không ăn vài bữa đã thành như thế?"
"Sao người lại ở đó?" Bạch Ngôn Lê thi thoảng lại nghiêng đầu sang, dường như đang tìm vị trí của hắn.
Thương Phạt dứt khoát chìa tay ra cho y.
Nắm được bàn tay hắn rồi, cuối cùng y mới tạm yên tâm.
"Vì sao ta ở đó, ngươi còn không biết à?"
"Người..." Bạch Ngôn Lê không dám chắc, dè dặt nói, "Tha thứ cho ta rồi sao?"
"Nằm mơ." Thương Phạt phun ra một câu, thấy Bạch Ngôn lê sững sờ, vẻ mặt đau thương, hắn lại bổ sung thêm.
"Trước mắt, tạm thời không so đo với ngươi.
Chờ ngươi khỏe lại rồi tính."
Đào Bão Bão đã dặn dò như thế rồi, Thương Phạt quyết định để đó về sau tính sổ.
"Ta ngủ lâu lắm rồi à?" Cầm một tay thôi còn chưa thấy đủ, Bạch Ngôn Lê lại bắt đầu xà nẹo dính vào hắn.
Thương Phạt nhớ ra chuyện gì, ngoắc tay một cái, cốc trà trên bàn bay tới.
Hắn cầm lấy cốc, đưa tới bên miệng Bạch Ngôn Lê, giọng điệu cứng ngắc nhưng động tác lại dịu dàng, "Uống nước đi."
"Vâng." Bạch Ngôn Lê ngoan ngoãn đám, bám lấy cánh tay hắn, uống vài ngụm nước ấm.
Thương Phạt chờ y uống xong thì thả tay ra, cốc trà tự động bay về bàn.
Thương Phạt nhìn sắc mặt Bạch Ngôn Lê, lại nhìn bàn tay y đang níu chặt tay mình.
Vết sẹo nhạt màu trên mu bàn tay ấy có lẽ sẽ không thể biến mất hoàn toàn.
Im lặng một hồi, hắn lại nói, "Ngủ thêm lúc nữa đi."
"Ta không buồn ngủ." Bạch Ngôn Lê rất không thành thật, thấp giọng cầu xin, "Có thể cho ta chạm vào mặt người nữa không?"
"Mặt ta có cái gì hay mà sờ." Thương phạt có chút lúng túng, mà cũng khá tự mãn.
Ầy, hết cách, ai bảo Bạch Ngôn Lê chết mê chết mệt hắn làm chi.
"Đã lâu không gặp phu quân." Bạch Ngôn Lê bắt đầu thổ lộ nỗi oan ức, "Mắt ta mù lòa, chẳng biế khi nào mới khỏi.
Ta nhớ người lắm."
"...." Ừ thì từ lúc mới quen đến giờ, Bạch Ngôn Lê chưa bao giờ keo kiệt lời đương mật với hắn, tuy rằng tự bản thân y không nhận ra.
Thương Phạt ho mấy tiếng, cứng ngắc nói, "Ta không đi đâu cả, sờ cái gì mà sờ."
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê ngước đầu lên, "Chúng ta về nhà chưa?"
"Về rồi." Thương Phạt thấy ghế cứng, quyết định đẩy vào bên trong một chút rồi mình cũng ngồi lên giường.
Bạch Ngôn Lê lần mò, cho đến khi nằm nhoài ra hai chân hắn mới ngước mặt, lo lắng nói, "Hỗn và Huyên Náo đâu?"
"Chết rồi."
"Chết rồi?" Bạch Ngôn Lê rất kinh ngạc, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Thương Phạt đè một tay lên đầu y, bắt y nằm xuống, rồi mới nhàn nhạt nói, "Chết rồi."
"Phu quân giết chúng sao?"
"Chẳng lẽ ngươi giết?" Nhân lúc y không nhìn thấy, Thương Phạt cúi đầu nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê, ánh mắt vô cùng sâu lắng.
Bạch Ngôn Lê không biết mình đang bị nhìn, lẩm bẩm nói, "Phu quân giỏi quá."
"Ngươi biết đến sự lợi hại của ta lâu rồi còn gì." Thương Phatj nói thế, tay lại nắn nắn vành tai Bạch Ngôn Lê.
Sau khi tỉnh lại, sắc mặt y khá hơn nhiều rồi.
"Phu quân, đau quá à." Bạch Ngôn Lê làm nũng, cầm lấy tay hắn.
Thương Phạt càng dùng sức, không cho y thoát ra, "Ngươi còn oan ức cái nỗi gì?"
"Ta oan uổng lắm." Bạch Ngôn lê ngửa mặt, cặp mắt mở to nhưng đôi con ngươi mờ mịt, "Phu quân không cần ta nữa, ném ta cho yêu quái khác."
Tuy rằng chuyện đúng là như vậy, nhưng chẳng hiểu sao nghe y nói lại liên tưởng đến chuyện khác.
Bạch Ngôn Lê không nhắc tới thì thôi, một khi nói tới thì....!
"Con mẹ nó ngươi chơi với Hỗn vui lắm mà."
"A!" Bạch Ngôn Lê bỗng nhiên kêu lên.
Thương Phạt bị y làm cho giật mình, tưởng y làm sao, có chút tức giận, "Làm cái gì thế?"
"Ta có quà cho người...." Bạch Ngôn Lê mò mẫm ngực áo, mò cả nửa ngày không thấy gì, vẻ mặt ngơ ngác.
"Quà gì?" Thương Phạt còn ngơ ngác hơn.
"Kẹo hồ lô...."
Nhớ tới khi cứu được y ra, trong lúc thay quần áo, hắn tìm thấy hai que kẹo nhơm nhớp dinh máu, Thương Phạt nhớ đến hình ảnh thân thiết của Bạch Ngôn Lê và Hỗn khi đó.
"Ngươi bảo Hỗn mua kẹo là mua cho ta?"
"Sao phu quân biết?" Bạch Ngôn Lê lên tiếng, bỗng nhiêu hiểu ra, "Người có mặt từ lúc đó ư?"
"...." Thương Phạt chột dạ, lập tức bào chữa, "Ta thấy kẹo hồ lô trong áo ngươi, nhưng không ăn được nữa, bảo Đào Bão Bão vứt đi rồi."
"Khi đó phu quân cũng có mặt sao?" Bạch Ngôn Lê đâu có dễ lừa như vậy.
Y im lặng một hồi, bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Nước mắt như lũ tràn đê.
"Ngươi khóc cái gì?" Thương Phạt càng mất kiên nhẫn.
Hắn quát lên, che giấu sự lúng túng của mình.
"Có phải là....Người không thương ta nữa?" Bạch Ngôn Lê dấm da dấm dứt, "Hỗn dùng...dùng dao đâm ta....Đau lắm.
Phu...phu quân, có phải người...."
"Ta không biết." Thương Phạt nổi nóng, "Ta không nhìn thấy.
Ta cứ tưởng ngươi có thể kéo dài được một lúc chứ.
Hai yêu quái kia ở trong phòng, ta nhìn lén thế nào được.
Đành phải bảo Tư Vĩ tìm cách quấy phá chúng."
Thương Phạt không ý thức được mình đang tìm lơ giải thích.
Chờ Bạch Ngôn Lê chậm rãi nín khóc, hắn mới tiếp tục nói, "Nếu bọn họ kéo quân từ Tuy Phục đánh đến đây thì chúng ta chẳng phải đối thủ.
Chỉ có thẳng tay giế hai tên đầu xỏ mới giải quyết được chuyện này.
Ngươi không đi Tuy Phục, chẳng lẽ ta phải giết hết Hỗn Độn phủ và Đại Huyên Náo phủ để tóm gia chủ của chúng hay sao?"
"Chuyện này...." Bạch Ngôn Lê còn đang nước mắt ngắn dài, lại bình tĩnh nói, "Không khả thi."
"Ngươi cũng biết là không khả thi cơ đấy.
Chuyện do ngươi gây ra, bắt ngươi làm mồi nhử ngươi còn kêu oan nỗi gì."
"Ta...."
Thương Phạt bắt đầu cuống lên.
Hắn chìa cánh tay ra, "Ngươi nhìn đi."
"..." Bạch Ngôn Lê không nhìn được.
Thương Phạt vỗ trán mình một cái, nhưng vẫn cứ chìa tay ra trước mặt y, "Ta bị trúng độc."
"Cái gì?" Bạch Ngôn lê cuống lên, quên cả khóc lóc, vội kéo lấy tay Thương Phạt, dùng môi cạ qua cạ