Thương Phạt kinh ngạc, bực bội nói, "Ta đang đùa ngươi đấy à?"
Bạch Ngôn Lê, "Ha ha ha."
"Có gì buồn cười."
"Phu quân đừng sợ." Bị mù đôi mắt, Bạch Ngôn Lê còn chẳng biết ánh mắt hắn hướng nào nhưng vẫn thề son sắt, "Ta sẽ bảo vệ người."
"Ngươi bảo vệ kiều gì?" Giọng Thương Phạt khô khốc, vẻ mặt tư buồn cười lại trở nên phức tạp.
"Nếu có kẻ làm hại người, dù có là yêu quái thượng cổ kỳ đi nữa, ta cũng giết chúng."
"..." Nghe rất là êm tai.
Thương Phạt đưa tay ôm trán, suy nghĩ một hồi, hắn lại sờ trán Bạch Ngôn Lê, "Sao hạ sốt rồi mà đầu óc không tỉnh táo nhỉ?"
"Ta nghiêm túc mà." Bạch Ngôn Lê giơ cao nắm tay quyết chí cách mạng.
Thương Phạt đứng phắt dậy, "Không nói chuyện với ngươi nổi nữa."
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê hoảng lên, có lẽ vì mắt không nhìn thấy nên không thể níu áo hắn kéo lại.
Thương Phạt đi được vài bước, thấy y đang loạng choạng định bò xuống giường, bèn lên tiếng ngăn lại, "Nằm im đó."
"Phu quân định đi đâu?" Bạch Ngôn Lê bất an hỏi.
"Yêu quái thượng cổ kỳ còn dám giết, thế mà sợ ở một mình à?" Thương Phạt không kìm được mà chế nhạo.
Đúng là tức chết hắn, đã nói cho như vậy để biết đường mà tém tém lại, đừng có tùy ý làm bậy nữa, kết quả là Bạch Ngôn Lê chẳng thèm quan tâm.
"Sợ chứ." Bạch Ngôn Lê mềm yếu nói.
"Sợ cũng ở yên đó." Thương Phạt hư một tiếng, trước khi mở cửa phòng còn quay đầu liếc lại.
Bạch Ngôn Lê ngồi ngây mặt, ngơ ngac quay đầu tìm hắn.
Biết y chưa quen với bóng tối, chưa nhận được phương hướng, Thương Phạt chỉ đành thở dài, dặn dò, "Ta đi xử lý chút chuyện, lát bảo Đào Bão Bão mang thức ăn đến cho ngươi."
"Vâng." Nghe tiếng hắn, biết hắn còn chưa đi, Bạch Ngôn Lê lại cười toe, "Vậy lúc nào người về?"
"Buổi tối."
Khép cửa lại, Thương Phạt đứng ngoài nghe ngóng động tĩnh trong phòng một lát.
"Gia chủ." Thư Như lặng lẽ đến, Thương Phạt xuỵt một tiếng, bảo hắn đi theo mình.
Thư Như rất lanh lợi, ra đến sân mới mở miệng, "Phu chủ tỉnh rồi à?"
"Ừ."
"Phu chủ có khỏe không?" Thư Như quan tâm hỏi.
"Tạm ổn," Thương Phạt bất đắc dĩ thở dài.
Thư Như nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên nói, "Gần đây gia chủ rất hay thở dài."
"Bây giờ ta mới hiểu được mấy lời trưởng bối trong tộc nói." Thương Phạt dừng bước.
Thư Như theo sau, tò mò hỏi, "Nói gì ạ?"
"Yêu quái ký khế ước bạn lữ đều là lũ ngu."
Thư Như, "...."
"Giờ ta có một câu bổ sung cho con cháu sau này." Thương Phạt nghiêng đầu, lời lẽ sâu sắc, "Yêu quái nào kết khế ước bạn lữ với con người, đúng là chán sống rồi."
Thư Như, "..." Có lời muốn nói mà hổng dám nói.
"Thôi được rồi." Thương Phạt chỉ càu nhàu mấy câu rồi lại tiếp tục cất bước, thuận miệng nói, "Có tin gì không?"
"Không có.
Chẳng hỏi thăm được gì."
"Vậy để sau đi." Thương Phạt chậm rãi xoay người, "Chuyển yêu phủ cái đã."
"Còn phía Cực Uyên phủ thì sao?"
"Cứ tiếp tục hỏi thăm." Nhớ lời Bạch Ngôn Lê vưa nói, Thương Phạt ngoắc tay, "Gần đây chẳng phải có nhiều yêu quái Tuy Phục muốn gia nhập chúng ta sao.
Nói với chúng, ai biết bí mật của Cực Uyên phủ thì được ưu tiên."
"Đây có vẻ là cách hay." Thư Như gật đầu.
Sắp xếp mọi chuyện như thế, Thương Phạt chuyển yêu phủ tới Tuy Phục trước, tạm thời vẫn để Bạch Ngôn Lê ở lại Yếu Phục.
"Bao giơ chúng ta mới đi?" Ngồi trên ghế, cảm nhận gió mát thổi qua, Bạch Ngôn Lê nhìn sang một hướng.
Thương Phạt gác chân năm dài trên ghế xích đu, tung miếng táo đỏ vào miệng, "Hở?"
"Chẳng phải đã chuyển yêu phu rồi sao?" Bạch Ngôn Lê sốt ruột.
"Có rất nhiều việc phải làm."
"Nhiều thì thế nào?" Thương Phạt không phát hiện ra mình càng lúc càng nói lắm.
Sau khi sống cùng Bạch Ngôn Lê, hắn dần trở thành yêu quái ưu càu nhau rồi, "Ngươi làm được cái gì?"
"Phu quân ghét bỏ ta sao?" Bạch Ngôn Lê oan ức ngập trời, cúi mặt xuống.
Thương Phạt híp mắt nhìn ngọn ngây trước mặt.
Có mấy tia nắng tinh nghịch nhảy múa.
Hắn nghiêng đầu nhìn hồ nước xa xa, vài cá nhỏ nhảy lên đớp hoa trên mặt nước.
"Phải." Hắn lười biếng ngáp một cái, "Ta ghét ngươi, ghét muốn chết."
Bạch Ngôn Lê, "...."
"Ngươi không khóc à?" Thương Phạt đợi một hồi không thấy y phản ứng gì, bèn ngẩng đầu lên.
Bạch Ngôn Lê ngồi ngay ngắn, cầm hoa quả trong tay mà nửa ngày không ăn.
"Trước đây người không như thế." Y nhỏ giọng oán trách.
Thương Phạt nở nụ cười, "Sống với ngươi lâu, ta cũng phải tiến bộ chứ."
"Ta sẽ khỏe lại." Thương Phạt ưỡn ngực thẳng tắp, "Giờ ta có thể đi được một đoạn đường rồi."
Ờ phải, ít nhiều cũng khá hơn bộ dạng dở sống dở chết hôm nọ.
Thương Phạt qua loa ừ một tiếng rồi lại nhắm mắt.
Bạch Ngôn Lê im lặng, bắt đầu đứng lên, lảo đảo đi tới.
"Ngươi có ngã." Thương Phạt phe phẩy quạt, "Ta cũng không đỡ đâu."
"Ta tự đứng lên được." Bạch Ngôn Lê nói thế.
Xa xa, Đào Bão Bão không chịu được, ù té chạy đến.
Dìu Bạch Ngôn Lê đến bên cạnh Thương Phạt rồi, y còn chu đáo kéo ghế tựa cho.
Thương Phạt lườm một cái, nghiêng người ném vào miệng hai miếng táo đỏ.
Đào Bão Bão đứng bên cạnh nhìn, cuối cùng không nhịn được nữa, nói, "Cái đó là làm cho phu chủ ăn."
"Cút."
Tiểu hoa yêu thức thời, biến mất ngay tại chỗ.
Bạch Ngôn Lê lại vươn tay ra, mò tìm cánh tay Thương Phạt.
"Ngươi để ta nằm yên một lúc xem nào." Đêm qua đã bị quán lấy, Bạch Ngôn Lê quắp chặt hắn như bạch tuộc.
"Dù không nhìn thấy, ta cũng có thể làm rất nhiều việc." Bạch Ngôn Lê bận đã thành quen, "Người không quản lý, chuyện yêu phủ tính sao bây giờ?"
"Ngươi chuẩn bị dùng bộ dạng này đi gặp lũ yêu quái Tuy Phục mới gia nhập?"
"Ta ra sao không quan trọng." Bạch Ngôn Lê bình tĩnh đáp, "Quan trọng là...Ta là bạn lữ của người, bọn họ không dám xem thường ta."
"Ngươi thật sự không ngồi im được hả?" Thương Phạt định ngày sau tính sổ với y nên mấy hôm nay mới kìm chế để cho y hồi phục.
"Ta sốt ruột lắm." Bạch Ngôn Lê lắc lắc tay Thương Phạt.
"Được rồi, ngày mai đi.
Vừa lúc Tư Vĩ nói có quà cho ngươi."
"Quà gì?"
"Lão tìm về từ Tuy Phục."
Mấy ngày không gặp Cừu dư, sáng sớm hôm sau hắn đã xuất hiện ngoài cửa, khôi phục chân thân để kéo xe.
Thương Phạt bước lên xe trước, tâm trạng khá tốt nên vỗ vỗ đầu hắn.
Đại yêu này không còn bộ dạng hung hăng như lúc mới gặp.
Lần này, sau khi Thương Phạt giết được hai đại yêu Tuy Phục, Cừu dư ở trong phủ khiêm nhường đến mức ngay cả bước đi cũng không phát ra tiếng.
Bạch Ngôn Lê được Đào Bão Bão dìu ra khỏi phòng, Thương Phạt quay lại, ôm ngang người y lên.
Cũng là một chuyến đi Tuy Phục nhưng lần này đãi ngộ khác hẳn trước.
Bạch Ngôn Lê nằm trong xe vô cùng thoải mái, còn Thương Phạt lại ngồi mở sách ra đọc.
Là sách của con người, trước kia hắn chưa bao giờ xem, giờ nhà rỗi lại có thể giết thời gian một lúc.
Cừu dư kéo xe vô cùng nhanh, chỉ không tới một ngày, Thương Phạt và Bạch Ngôn Lê đã hạ cánh xuống yêu phủ mới.
Một đám lãnh đạo cấp cao của Đông phủ cùng nhóm đại yêu Tuy Phục mới gian nhập, tất cả đều chờ sẵn ngoài cửa.
Trong đó có vài vị chưa nhìn thấy Thương Phạt bao giờ.
Lần này hắn mang vị phu chủ loài người trong truyền thuyét kia tới, khiến Bạch Ngôn Lê còn được chú ý không kém gì gia chủ.
Sau khi Hỗn và Huyên Náo chết, Tuy Phục đã sớm lan truyền tai nhau câu nói của con người là "nổi giận lôi đình vì hồng nhan", đại yêu vì một gia súc mà tống táng hai đại yêu phủ.
Cho nên con người này sao có thể không khiến người ta tò mò cơ chứ?
Mắt Bạch Ngôn Lê không nhìn thấy, để tránh ánh sáng quá mạnh làm ảnh hưởng, Thương Phạt để y đội một chiếc mũ rộng vanh.
Hắn bước xuống xe trước, chân vưa chạm đất, đám đông gần nghìn yêu quái đồng loạt quỳ gối cúi đầu.
Thương Phạt không để tâm đến bọn họ, quay người lại giúp đỡ Bạch Ngôn Lê.
Y bước ra đến gần bậc thang, hắn đã dứt khoát ôm người lên.
Mấy ngày qua Bạch Ngôn Lê đều di chuyển theo cách đó, rất quen thuộc choàng tay quanh cổ hắn.
Lúc này Thương Phạt mới có thời gian quan sát đám yêu quái ngoài cửa, trong đó có mấy gương mặt hắn thấy lần đầu, nổi bật nhất là ba vị đại yêu ở giữa.
Hai trong số đó có thể liếc mắt một cái là nhìn ra chân thân, còn một vị hắn không dám chắc.
Không dám chắc cũng không phải là không nhìn ra, chỉ là Thương Phạt không biết loài này.
Nhưng thế cũng chẳng có gì lạ.
Đại lục Hồng Nguyệt có vô số yêu tộc, một vài chủng tộc số lượng khá ít.
Bước vào trong cửa, Bạch Ngôn lê nằm im trong lồng ngực hắn.
Thương Phạt đi tới đại viện mới cao giọng, lạnh nhạt nói, "Đứng lên đi."
Bấy giờ, một đám yêu quái thấp thỏm chờ mong đứng lên thì ngoài cửa đâu còn bóng dáng gia chủ nữa.
Đan đứng dậy, nhún vai với mấy vị yêu quái quen biết, giải thích với mấy vị vừa gia nhập, "Tính tình gia chủ như thế đó, một lát nữa sẽ triệu hồi các vị thôi."
Dù sao đi nữa cũng là đại yêu, bị cho ăn cơm bơ như vậy hơi tự ái.
Thương Phạt lại không nhận thấy điều này.
Sau khi chuyển yêu phủ, gian phòng vẫn thế, chỉ là có thêm vài thứ đồ dùng.
Đặt Bạch Ngôn Lê lên giường xong, hắn duỗi tay duỗi chân, chuẩn bị nằm xuống,
Bạch Ngôn Lê ngồi nghỉ một lúc, bắt đầu đứng dậy tìm vị trí của hắn, "Phu quân."
"Hả?" Thương Phạt lười cả nhấc mắt.
Bạch Ngôn Lê mò đến cạnh bàn, đứng đó, "Ta nghe nói có ba vị đại yêu mới đến yêu phủ ta."
"Ừ, ba tên." Thương Phạt duỗi cánh tay, "Mới thấy ngoài cửa đó."
"Người không gặp bọn họ sao?" Bạch Ngôn Lê nhắc nhở.
"Gặp?" Còn phải thế nữa à? Sau này có công chuyện kiểu gì chả gặp.
"Đúng thế.
Ta muốn gặp họ một lúc." Bạch Ngôn Lê hiểu rõ tính hắn, bèn dùng cách khác thuyết phục.
"Ngươi gặp kiểu gì được?" Thương Phạt nhếch miệng cười, "Dùng tay sờ à?"
"Phu quân, mắt ta mù lòa." Bạch Ngôn Lê nghiêm tuc hẳn, "Trong lòng ta cũng rất khó chịu."
"..." Trêu đùa vậy cũng hơi quá đáng thật, nhưng tại mấy ngày nay Bạch Ngôn Lê không quan tâm lắm nên Thương Phạt mới không giữ mồm giữ miệng thế chứ.
Bỗng nhiên bị nói cho như vậy, Thương Phạt đuối lý ngồi thẳng lên, "Được rồi được rồi, ta lập tức gọi bọn họ tới."
Bạch Ngôn Lê rất trịnh trọng.
Biết sắp tiếp kiến ba vị đại yêu mới nhập phủ, y bảo Đào Bão Bão đến thay cho mình bộ quần áo khác.
Thương Phạt buồn bực ngán ngẩm, đứng chờ bên ngoài mà ngủ gà ngủ gật.
Tư Vĩ nhân lúc này mang quà của mình tới.
Bạch Ngôn Lê bước ra ngoài, lão đích thân bước lên, dìu y ngồi vào một cái "vỏ sò".
"Đây là gì vậy?" Thương Phạt nhìn đủ thứ xe lăn kỳ cục xung quanh, không thể không cảm thán thế giới rộng lớn lắm chuyện lạ lùng.
Mấy thứ đồ chơi này hắn chưa thấy bao giờ.
"Là một loại tinh quái, sống ở đầu nguồn sông lớn."
"Trông nó thế nào?" Chân cách mặt đất một quãng, Bạch Ngôn Lê cảm giác được tinh quái này không quá cao.
"Không khác vỏ sò bình thường ngài hay thấy, nhưng mà lớn hơn." Tư Vĩ còn chu đáo lót đệm nhưng bên trong, Bạch Ngôn Lê ngồi rất êm ái.
"Nó có cần nước không?"
"Lúc ngài không cần dùng đến, nó thích ngâm mình trong ao."
"Ồ." Sờ thử một chút, tiếc nuối vì không thấy được, Bạch Ngôn Lê nói tiếng cảm ơn.
Tư Vĩ cười nói, "Ngài đứng lên lúc nào cũng được, nó cách mặt đất không cao lắm đâu."
"Nó có hiểu tiếng người không?" Thương Phạt vỗ vỗ mấy cái, dọa tinh quái này sợ đến rụt lại.
"Hiểu vài mệnh lệnh đơn giản."
"Được đấy." Thấy Bạch Ngôn Lê nở nụ cười, Thương Phạt xem như thỏa mãn vỗ đầu Tư Vĩ.
Lão nhện hơi thụ sủng nhược kinh, trố mắt lui về phía sau.
Thương Phạt, "...."
Làm sao hắn cảm thấy mình thân là người thống trị Đông phủ mà lại không được hoan nghênh thế nhỉ? Hắn quét mắt nhìn lão nhện một cái đầy cảnh cáo, lão mới chịu đứng im.
Vừa được quả táo đã ăn một gậy, Tư Vĩ không biết mình làm gì sai, thấp tha thấp thỏm.
Bạch Ngôn Lê không nhìn thấy cho nên bắt đầu giục giã.
Thương Phạt không cần bế y nữa, thảnh thơi đi phía sau.
Trong sảnh, trừ ba vị đại yêu ra, Đan cũng đã ngồi yên vị, cùng Chu Yếm thong thả uống trà.
Trong Đông phủ có nhiều con người sinh sống, không biết từ khi nào, lối sống của họ cũng bắt đầu ảnh hưởng đến chúng yêu.
"Gia chủ.~ Trước khi Bạch Ngôn Lê xuất hiện, ba vị đại yêu đã đứng lên, trông thấy Thương Phạt thì cùng khom lưng hành lễ.
Thương Phạt chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng rồi bảo, "Ngồi đi."
"Tạ ơn gia chủ." Ba vị yêu quái mới gia nhập rất kính cẩn về chỗ của mình.
Thương Phạt híp mắt, để ý đến Bạch Ngôn Lê đang theo bên cạnh mình.
Hắn ngoắc ngón tay, tinh quái kia di chuyển đến gần.
Luc này Thương Phạt mới nhìn xuống đám đông bên dưới.
Bây giơ Đông phủ đã có tới năm vị đại yêu, à nhầm, quên mất Cừu dư còn ở ngoài sân, Thương Phạt chỉ vào vị bên trái hỏi, "Ngươi là thứ gì?"
Bạch Ngôn Lê, "...."
"Ta..." Đại yêu chị chỉ vào ngây người, không biết đáp sao cho phải.
Bạch Ngôn Lê ho khan, ho nến chảy cả nước mắt, yêu quái đứng hầu ở góc vội dâng trà.
Y uống mấy ngụm mới đỡ, vội vàng điều chỉnh tư thái, Yêu quái trong phòng đều nín lặng chờ y.
Bạch Ngôn Lê ôn hòa nói, "Phạt muốn hỏi chân thân của ngươi là gì."
Hỏi