Thương Phạt nói lời giữ lời, nói cho y mười ngày yên ổn thì một ngày cũng không thiếu.
Nhưng Bạch Ngôn Lê đâu phải loại người ngoan ngoan dễ bảo.
Thương Phạt biét thừa bụng y lắm mưu nhiều kế nên phải nhấn mạnh thêm một mệnh lệnh nữa.
"Mười ngày này không được phép đến gần ta." Nhất là buổi tối, bắt Tư Vĩ đứng ngoài trông coi bên ngoài, Thương Phạt căn dặn lão nô bộc, "Nếu ngươi dám để y mò vào đây lúc nửa đêm, ta chặt hết tám cái chân của ngươi."
"Cho nên, phu chủ à." Lão nhện khom cái đầu, hèn kém nói, "Lão hủ mọc được mấy cái chân cũng nào có dễ dàng, không thể để bị chặt mất.
Tính khí gia chủ thế nào, ngài biết rõ nhất, ngài đừng làm khó ta nữa."
"Ngươi cho ta vào một chút thôi mà." Bạch Ngôn Lê chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, bên ngoài khoác thêm một tấm áo nâu.
"Vào một chút cũng là vào rồi." Tư Vĩ nhìn mặt trăng đỏ quạch trên cao, chiếu sáng lên người phu chủ nhà mình, vẻ mặt tối tăm khó hiểu, "Chẳng phải ban ngày gia chủ đã nói rõ với ngài rồi hay sao?"
Trừng phạt cái gì mà trừng phạt, lăn giường là giải quyết được hết.
Bạch Ngôn Lê nghĩ đung như thế, không ngờ Thương Phạt lại đề phòng y đến mức này.
"Ngươi thật sự không cho ta vào sao?"
"Thuộc hạ không dám." Tư Vĩ sắp khóc đến nơi, "Thôi thì để sáng mai ngài lại nghĩ cách khác đi."
Ban ngày thì có cách gì được cơ chứ? Bạch Ngôn Lê bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ.
Tối hôm Thương Phạt bế quan bước ra, bỏ lại mỗi câu nói kia rồi biến mất dạng, trốn biệt trong căn phòng này.
Y thì bận rộn việc kiến tạo yêu phủ mới tại Tuy Phục, công việc ngập đầu, mãi đến giờ này mới thoát ra được, kết quả là....cửa còn chẳng qua được, chớ nói đến giường.
"Thương Phạt!" Không cho vào thì không cho vào, Bạch Ngôn Lê đứng bên ngoài réo gọi.
Tuy làm thế này không ổn nhưng dù sao đi nữa cũng phải vào.
Lão nhện làm như không nghe thấy, khum núm đứng cạnh cửa.
Trong phòng, Thương Phạt đã mở mắt ngay từ khi y đến.
Nghe tiếng Bạch Ngôn Lê gọi, hắn nhíu mày, ngồi dậy trên giường.
"Ta biết người chưa ngủ." Làm ồn như thế, với tính hay phòng bị của vị đại yêu nhà y thì chắc chắn là tỉnh rồi.
Bạch Ngôn Lê vẫn tiếp tục gọi, "Đồ thỏ đế."
"Ha?" Thương Phạt không chịu nổi một câu khích tướng, nhìn ra cửa cao giọng đáp một tiếng.
"Người chính là đồ thỏ đế." Bạch Ngôn Lê nghe tiếng hắn, lập tức cong miệng cười.
Thương Phạt bình tĩnh nghe xem y định nói cái gì.
Bạch Ngôn Lê ghé sát vào cửa phòng, khiêu khích, "Không phải người muốn phạt ta sao? Được rồi, ta đến đây, cho ta vào đi."
"Mười ngày nữa." Giọng nói rền như sấm từ trong phòng vọng ra, Thương Phạt phẩy nhẹ cây quạt, "Đừng có tìm chết sớm."
"Chúng ta không vội." Bạch Ngôn Lê lớn tiếng ngoài cửa, "Muốn trừng phạt thì giờ làm luôn.
Người cứ cho ta vào, muốn phạt thế nào cũng được hết."
"Ngươi bớt bày trò đi." Thương Phạt xuống giường, đi tới cạnh bàn, "Đừng tưởng ta không biết ngươi đòi vào làm gì?"
"Người sợ hả?"
"Ta không có không biết xấu hổ như ngươi." Đường đường là đại yêu mà bị mấy câu nói của một con người làm cho đỏ như mặt, Thương Phạt tức đến hít thở không thông, "Ngươi đừng tưởng bày kế đó ra là được.
Hôm nay dù lão tử có làm ngươi thì mười ngày nữa vẫn phạt ngươi như thường."
Bình thường thì thanh cao, lúc bày trò trêu ghẹo thì Bạch Ngôn Lê vô lại đến cực điểm, khiến Thương Phạt phải phòng hắn như phòng trộm.
"Nhưng mà phu quân ơi..." Bạch Ngôn Lê vẫn dán chặt vào cửa phòng, thấp giọng nỉ non.
Thương Phạt vô thức đến gần mấy bước.
"Mấy hôm trước ta vừa mua được quyển sách...."
Thương Phạt vểnh tai lên.
"Học được mấy tư thế mới." Bạch Ngôn Lê liếc nhìn Tư Vĩ.
Lão nhện lùi lại, quyết định trốn hẳn ra sân, "Người không muốn thử hay sao.
"...." Thương Phạt cứng ngay tắp lự.
"Rõ ràng lần nào phu quân cũng rất tận hưởng." Ngoài miệng ngọt ngào dụ dỗ, còn tay thì đang ra sức tông cửa.....Nhưng mà không mở được.
Thương Phạt nhắm mắt siết nắm đấm, thầm dặn mình không thể để bị lừa, nhất định không được để bị lừa.
Thực tinh hắn muốn mang y lên giường, làm thế này rồi lại thế kia, nhưng như thế thì mười ngày nữa lấy tư cách đâu mà phạt.
Không được không được.
Hắn đi đi lại lại trong phòng, ho khan một tiếng, bộ dạng cao lãnh, "Cút."
"...." Hít sâu một cái, Bạch Ngôn Lê nhìn chằm chằm cửa phòng.
Thương Phạt biết y chưa đi, buồn bực nói, "Ngươi mà còn không đi, ta ném ngươi bay ra ngoài."
"Bạc bẽo!" Biết là hết cách, Bạch Ngôn Lê bỏ lại hai chữ rồi ngoay ngoắt người đi.
Thương Phạt ngồi trpng phòng, một lúc lâu sau, Tư Vĩ mở cửa ra.
"Tôn chủ." Quan sát vẻ mặt hắn, lão nhện quan tâm hỏi, "Ngài vẫn ổn chứ?"
"Yêu nghiệt!" Thương Phạt nghiến răng, cơn giận khi bị con người chưa trêu chọc vẫn chưa xuôi.
...!
Bạch Ngôn Lê quả thực rất bận, trừ mấy ngày đầu đến quấy rầy, mấy hôm sau y không tới nữa.
Năm đó, sở dĩ Thương Phạt đi lang thang khắp nơi là vì quá trì tu luyện bị bế tắc.
Lần này rơi Đế Kỳ gặp được kỳ ngộ.
Khi ở trong tộc, hằng ngày hắn chỉ lười nhác rong chơi, vậy mà giờ lại thống trị ba phục, dưới trướng có trăm vạn yêu quân, không khỏi cảm khái.
Do lần này bế quan thuận lợi, tâm trạng hắn tốt nên yêu phủ cũng được hưởng mấy ngày sung sướng.
Đan mang theo một ít ghi chép quan trọng đến, Trong lúc Thương Phạt cúi đầu xem, hắn âm thầm đánh giá vị đại yêu này.
"Gia chủ." Nở nụ cười lấy lòng, hắn ân cần nói, "Hình như yêu lực của ngài càng cường đại hơn." Không biết phải hình dung thế nào, nói chung là ngay cả hơi thở cũng khác biệt hoàn toàn.
Thương Phạt chỉ ngẩng lên liếc hắn một cái, không trả lờ gì, chỉ nói, "Đông phủ mạnh như vậy rồi sao?"
Lúc mới kiến phủ, đừng nói là xưng bá Hoang Phục, chiếm đoạt Yếu Phục, mà nguyên việc nuôi quân thôi đã khổ rồi.
Tất cả đều phải dựa vào kho của cải tích lũy bấy lâu của hắn mới duy trì được.
Nhưng bây giờ....Chưa nói đến số tài sản trước kia đã được bù vào, mà còn càng lúc càng nhiều hơn, của cải phong phú.
Thương Phạt ngoài vui vẻ cũng cảm thấy phức tạp.
Phải biết, lúc đầu hắn chỉ mong sao Bạch Ngôn Lê tiêu xài nó vừa vừa một tí.
Giao tài sản của mình cho một con người quản lý, Thương Phạt tin chắc mình sẽ táng gia bại sản chỉ trong nay mai.
"Phu chủ lo liệu rất tốt, chỉ có lúc đầu phải chi hơi nhiều, nhưng dần dần đều thu lại hết.
Lần này tiến vào Tuy Phục, chúng ta chiếm được rất nhiều linh tinh thạch." Về phương diện quản lý yêu phủ, Đan vô cùng ngưỡng mộ Bạch Ngôn Lê.
Thương Phạt nhìn sổ sách, chữ viết trên đó ngay ngắn rõ ràng, những chỗ quan trọng nhất có