"Người đi theo ta."
Thấy Bạch Ngôn Lê bước ra ngoài, Thương Phạt không nhịn được lửa giận.
Hắn đạp nốt chiếc ghế lành lặn cuối cùng bên chân mình, khiến nó bay trúng cánh cửa.
Bạch Ngôn Lê vừa định mở cửa ra, chiếc ghế đã đập vào phía trên đỉnh đầy y.
Chỉ cần nhích xuống dưới một chút, có lẽ y đã giống như con sâu màu xanh ban nãy.
"Ngươi còn định chơi đùa với ta?" Thương Phạt nghiến răng gằn giọng.
Bạch Ngôn Lê cứng đờ hai tay, vẫn giữ động tác vươn về phía trước để mở cửa, nhưng hồi lâu không nhúc nhích.
Đến khi Thương Phạt cất bước, y mới cúi đầu nhìn chiếc ghế chia năm xẻ bảy trên mặt đất.
"Không phải phu quân muốn biết sao?" Bạch Ngôn Lê rũ tay xuống, giọng nói nghe rất bi thương.
Thương Phạt nhìn y, cảm thấy y diễn thật không tệ.
Chính vì những chi tiết nhỏ nhặt này mà trước kia hắn đã bị lừa không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ....Dù Bạch Ngôn Lê có nói ra lý lẽ gì hắn cũng không tin nữa.
Hắn chỉ muốn biết sự thật, rốt cuộc năm đó có chuyện gì xảy ra.
Biết mọi chuyện rồi, Thương Phạt cảm thấy mình hoàn toàn có thể hạ quyết tâm.
"Đeo lục lạc lên rồi lại đi ra ngoài?" Bước thêm mấy bước rồi dừng lại, hắn nhìn chằm chằm cái gáy Bạch Ngôn Lê, "Ngươi cho rằng ta rất kiên nhẫn, hay là dễ tính?"
"Nếu phu quân muốn biết." Đặt tay lên trước ngực, Bạch Ngôn Lê lại đẩy cửa ra, "Vậy thì đi theo ta.
Có vài thứ người nhìn thấy rồi sẽ hiểu."
"Đi đâu?"
"Cứ theo ta." Bạch Ngôn Lê lặp lại rồi bước ra ngoài.
Thương Phạt cau mày, âm thầm tự nhủ bản thân đây là lần cuối hắn để y không chế.
Hắn phất tay áo, đi theo sau.
Thẳng đến nơi sâu nhất trong yêu phủ, sắc mặt Thương Phạt rất khó coi, nhưng biểu hiện của Bạch Ngôn Lê thì vẫn bình thường.
Trên đường đi, bọn họ thấy rất nhiều tôi tớ và quản sự trong phủ.
Những người đó không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghiêm chỉnh đứng từ xa hành lễ.
Thương Phạt vừa đi vừa mải nghĩ xem Bạch Ngôn Lê đang bày trò gì, không nhận ra y đưa mình tới một căn phòng chưa từng đến bao giờ.
Nhắc cũng lạ, rõ ràng là yêu phủ của mình mà hắn lại không biết rõ ngóc ngách, cũng tại lúc trước không thèm quan tâm.
Vì tin tưởng đối phương, vì xem Đông phủ như món đồ chơi, mà y để cho người này lợi dụng, đùa bỡn với chính mình.
"Phu quân." Bạch Ngôn Lê đẩy cửa ra, không biết đã cầm cây đuốc trong tay từ lúc nào.
Thương Phạt mải nghĩ lung tung quá nhiều, không phát hiện ra đã đến nơi, mãi tưới khi y mở miệng gọi mới tỉnh táo lại, "Ngươi đang làm gì?"
"Cứ theo ta là được." Bạch Ngôn Lê lạnh nhạt nói, vẻ mặt không còn tuyệt vọng như lúc trước.
Thương Phạt nhíu mày, cảm thấy không thoải mái.
Bạch Ngôn Lê vẫn đứng trong phòng nhìn hắn rất thản nhiên.
Thương Phạt trừng mắt lườm y một cái rồi cất bước vào theo.
Bạch Ngôn Lê đứng bên cạnh cửa, sau khi hắn vào thì khép lại.
Thương Phạt quay lưng về phía y, quan sát căn phòng, "Cái gì đây?"
Nhìn bày trí nội thất, nơi này chỉ là một căn phòng bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả.
"Chờ chút." Bạch Ngôn Lê đi lướt qua hắn, đến bên cạnh bàn.
Thương Phạt nhíu mày quan sát, y cúi người sờ mò dưới mặt bàn.
Cọt kẹt.
Bây giờ đang là ban ngãy, nhưng căn phòng có gì đó đặc biệt, dù ánh nắng bên ngoài chói gắt cũng chẳng có một tia lọt vào bên trong.
Nhưng với thị lực của yêu quái thì sáng tối không liên quan gì, cho nên Thương Phạt vẫn nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê.
Do có ánh đuốc bập bùng cháy, cả người y trông có vẻ mơ hồ.
Y sờ soạng hồi lâu, sau âm thanh vặn cọt kẹt kia, y hình như lại đẩy một thứ gì đó.
ầm một tiếng, vách tường trong phòng hoàn toàn lún xuống.
Thương Phạt kinh ngạc nhìn hang động lộ ra sau khi bức tường biến mất, trong hang còn có cả bậc thang.
"..."
Bạch Ngôn Lê cầm đuối đi xuống trước.
ĐI được mấy bước thì thấy Thương Phạt không đi theo, y lại đi lên, đứng trên bậc cao nhất nhìn hắn.
"Đây là cái gì?" Từ lúc nào lại có một căn phòng như thế ở trong phủ? Sao hắn không hay biết gì hết.
Thương Phạt bắt đầu nghĩ lại.
Mỗi lần xây dựng yêu phủ, hắn không ngủ nướng phơi nắng thì cũng bế quan, thật sự không biết được.
Nhưng sao lão điểu kia không nhắc đến? Đang yên đang lành lại đào một cái hầm xuống lòng đất, đâu thể coi là chuyện bình thường?
Chuyện như vậy ít hiều cũng phải báo một câu chứ.
Lão điểu chết tiệt!Thương Phạt lại chửi cha chửi mẹ trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn nhẹ nhàng như mây gió.
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê đợi mãi không thấy hắn phản ứng, bèn nhẹ giọng thúc giục.
"Đây là gì?" Thương Phạt tỏ vẻ đề phòng.
Trên nét mặt lạnh nhạt của Bạch Ngôn Lê vẫn mang chút dịu dàng.
Y bước lên nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, "Phu quân sợ đấy à?"
"Ta sợ?" Thương Phạt hừ một tiếng, cười lạnh, "Trong chính yêu phủ của mình mà ta còn phải sợ cái gì."
"Vâng." Bạch Ngôn Lê rất động viên đáp một tiếng, cầm cây đuốc đứng đó.
Thương Phạt cau mày.
Người kia nghiêng quan sát Thương Phạt như trêu ghẹo.
"Ta hỏi ngươi." Quả thật Thương Phạt có chút bồn chồn.
Hết cách, ai bảo Bạch Ngôn Lê lật mặt quá nhiều.
Biểu hiện của y sau khi ngả bài hôm nay khiến cho hắn không kịp phản ứng, mà cũng không thể đoán trước được, "Ngươi đào cái hầm này trong phủ từ bao giờ?"
"Từ lâu lắm rồi."
"Ngươi đào thứ này..."
"Phu quân không cần phải sợ." Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói, "Với năng lực của phu quân, đừng nói Đông phủ, khắp Tuy Phục này không có địch lại được người."
"Ngươi đang khiêu khích ta?" Kế khích tướng hai năm rõ mười.
Hắn đã tiến vào Thượng Cổ kỳ một cách vững vàng.
Ra ngoài thì khó nói, nhưng đang ở trong Đông phủ, là yêu phủ của chinh mình, người đi đằng trước vẫn là bạn lữ đã kết khế ước với mình, dù có âm mưu cũng chẳng làm gì được hắn.
Bạch Ngôn Lê thản nhiên như không, nhưng Thương Phạt lại nhận thấy sự trêu tức trong mắt y, như thể đang nói "ta là con người, ngươi còn sợ cái gì?"
Sợ cái khỉ gió! Lúc này mà lúng túng trước mấy lời của y thì chẳng phải tự làm mất mặt mình à?
Thương Phạt cau mày, nổi cáu, "Cút xuống trước đi."
"..." Bạch Ngôn Lê nhìn hắn thật lâu, không nói lời nào, đi xuống trước.
Thương Phạt mặt không cảm xúc, phát hiện cầu thang đá này có chút khác biệt, ban đầu còn bình thường, càng đi càng dốc xuống.
Càng đi xuống càng cảm thấy có không khí lưu thông, nhưng không biết nó được đào ra làm gì.
Thương Phạt thậm chí còn cảm nhận được gió nhẹ thổi qua mặt.
Quan sát cảnh vật xung quanh, ngoại trừ Bạch Ngôn Lê cầm đuốc đi đằng trước thì tất cả đều một màu đen như mực.
Dù thị giác của hắn không cần đến ánh sáng nhưng chẳng hiểu sao càng đi, Thương Phạt càng cảm thấy nhìn không rõ nữa.
Mà trừ tiếng chân của hắn và Bạch Ngôn Lê ra, trong lòng đất này không có bất cứ âm thanh nào khác.
Tĩnh lặng đến quỷ dị.
Hít sâu một hơi, Thương Phạt thả ra chút yêu lực để thăm dò.
Bạch Ngôn Lê nghe thấy tiếng thở của hắn hơi kỳ lạ, bước chậm lại, quan tâm hỏi, "Người có sao không?"
"Đào sâu như vậy làm gì?" Thương Phạt khó chịu.
BẠch Ngôn Lê vẫn quay lưng về phía hắn, khẽ lắc đầu.
Thương Phạt nhìn chằm chằm cái gáy cửa y, chỉ buốn tung chân đá y một cái lăn thẳng xuống dưới.
Nhưng mà lúc này vẫn cần Bạch Ngôn Lê dẫn đường mới được.
Im lặng, Thương Phạt không thèm nói thêm câu nào nữa, mãi đến khi Bạch Ngôn Lê cài cây đuốc trong tay lên móc treo trên vách tường.
Ánh sáng đột nhiên ùa tới, giữa bóng đêm đen kịt, một luồng sáng chói chang chiếu rọi từ trên đỉnh đầu.
Thương Phạt nhắm mắt theo bản năng, nghe có tiếng nước chảy róc rách bên tai.
Chẳng lẽ sâu trong lòng đất còn có dòng sông?
Đến khi quen với ánh sáng, hắn mới chậm rãi mở mắt ra.
Bạch Ngôn Lê tiếp tục bước về phía trước mấy bước rồi dừng lại.
Thương Phạt nhìn y quay mặt về phía mình, chăm chú quan sát.
Ở nơi tận cùng của cầu thang là một khoảng trống rộng lớn.
Tiếng nước hắn nghe thấy ban nãy đến từ một ranh nước nhân tạo.
Thương Phạt đi tới.
Bạch Ngôn Lê vẫn đứng im.
Thương Phạt nhìn những chiếc chột sắt lớn dựng thẳng, trên đó khắc hình hoa sen.
Mà trên khắp mặt đất trong căn phòng lớn này cũng toàn là hoa sen, cả căn phòng tựa một nhà hoa khổng lồ, chinh giữa phòng là một chiếc giường lớn.
Thương Phạt cau mày, cảm giác quái dị chỉ tăng chứ không giảm.
"Phu quân, có đẹp không?" Bạch Ngôn Lê lên tiếng sau lưng hắn.
Thương Phạt cúi đầu quan sát rãnh nước hình vòng tròn trên mặt đất, thấy nó sâu ít cũng phải năm sáu thước, cách ly trung tâm với phần còn lại của căn phòng.
"Ngươi làm trò gì vậy?" Không chỉ chiếc giường lớn ở chinh giữa kia, toàn bộ đồ vật trang trí trong phòng, những chiếc khăn lụa đỏ treo lơ lửng trên trần rủ xuống dài chừng bốn năm thước, và cả bốn vách tường trơn bóng, tất cả đều dán chữ Hỷ.
Thương Phạt càng nhìn, lông mày càng nhăn lại.
Bộp bộp!Bạch Ngôn Lê bất chợt vỗ tay.
Ánh sáng chói chang dịu dần, những cây nến đặt trên giá cắm nến đồng loạt cháy lên.
Bầu không khí trong căn phòng dưới lòng đất trở nên lãng mạn một cái ám muội.
Ánh sáng chói gắt như mặt trời từ quả cầu trên đỉnh đầu cũng yếu đi.
Bạch Ngôn Lê băng qua ranh nước, đáp lên cánh hoa sen bên cạnh Thương Phạt.
Dù rãnh nước rất sâu nhưng khoảng cách giữa các bông sen gần nhau, dường như được cánh hoa phủ kín.
"Ngươi muốn cho ta xem cái gì?" Chiếc giường lớn giữa nhà hoa cũng vậy, đỏ đến gai mắt, không để ý thì còn tưởng là giường hỷ.
"Ở đây có 999 cây nến." Bạch Ngôn Lê dịu dàng nói, "Con số này được loài người coi là số tốt, có nghĩa là bên nhau dài lâu."
Sắc mặt Thương Phạt tối sầm.
Bạch Ngôn Lê lẩm nhẩm một mình, "Tất cả những chữ Hỷ này đều do ta tự tay cắt.
Cả khăn lụa nữa, cũng là ta đích thân chọn mua."
"..."
Nhảu qua những cánh hoa, Bạch Ngôn Lê đến giữa căn phòng, ngồi lên chiếc giường lớn.
Chiếc giường tinh xảo này tương đối cao, y ngồi lên rồi không chạm được chân xuống đất, đành chống tay lên đêm, hai chân đong đưa, ngượng ngưng nói, "Đương nhiên gối uyên ương này không phải ta thêu.
Ta có đi học, nhưng thật sự không học nổi, ha ha."
Y tự nói tự nghe rồi bật cười.
Thương Phạt quan sát hắn, nhìn đâu cũng thấy khó chịu.
Bạch Ngôn Lê chìa hai tay về phía hắn, vẻ mặt đầy ấm ức, "Phu quân, người nhìn đi, mấy đầu ngón tay ta đều bị đâm hỏng hết.
Tú nương nói ta không có năng khiếu, là học sinh vụng về nhất mà bà từng dạy, ta thêu uyên ương thì trông như ngỗng.
Cuối cùng bà ấy không chịu dạy ta nữa, còn cầm gậy đuổi đánh ta ra ngoài...."
Giống như lúc còn ở Bạch gia thôn, Bạch Ngôn Lê làm xong việc thì cũng rảnh rỗi ngồi dưới tán cây, oán trách với Thương Phạt mấy câu.
Khi đó, Thương Phạt còn chưa khôi phục yêu lực, không quan tâm đến y, không thích thì không đau lòng.
Y nói nhiều đến nỗi hắn phát phiền, liền nổi giận.
Bạch Ngôn Lê lần nào cũng rất thức thời, nói vài câu lại quan sát vẻ mặt hắn, cứ mỗi lúc hắn có vẻ bắt đầu mất kiên nhẫn thì y cũng đứng lên rời đi.
"Cuối cùng ta đành thuê tú nương về thêu, nhưng hoa văn do ta tự tay vẽ.
Yêu quái chắc không biết mấy thứ này, chúng ta gọi là uyên ương." Bạch Ngôn Lê vuốt ve mặt chỉ trên tấm chăn, vô cùng chăm chú.
Thương Phạt không biết vì sao mình lại khó chịu, dù mất mặt yêu quái thật đấy, nhưng chỉ nghe y nói mấy câu, tóc gáy hắn đã dựng hết cả lên.
"Ngươi nói ta đến đây nhìn sẽ hiểu." Liếc trái liếc phải một vòng, Thương Phạt không nhịn được, nói, "Ngươi muốn ta xem cái này?"
"Phu quân không thích sao?" Bạch Ngôn Lê ngước lên, vẻ mặt hoang mang.
Thương Phạt băng qua ranh nước, đi về phía y.
Tay hắn rũ xuống, chẳng biết từ lúc nào đã biến ra chiếc quạt màu đen, siết chặt trong tay, "Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Ngươi tưởng ta không ra tay với ngươi được sao?"
"Năm đó...." Bạch Ngôn Lê nhìn tấm chăn, đột nhiên mở miệng, "Năm đó chúng ta không có đêm động phòng hoa chúc.
Mấy năm nay, ta vẫn luôn muốn có cơ hội bù đắp lại."
"..." Thương Phạt vừa nghe y nhắc chuyện năm xưa thì lập tức dừng bước.
Nếu như không cần thiết, bây giờ hắn thật sự không muốn đến gần Bạch Ngôn Lê.
Hắn nghĩ Bạch Ngôn Lê thật sự đầu óc có vấn đề.
"Ta nói phu quân đẹp là sự thật." Bạch Ngôn Lê vuốt ve chăn, ngẩng đầu nhìn Thương Phạt, nghiêm túc miêu tả từng đường nét ngũ quan, "Năm đó, phu quân cầm bầu rượu ngồi uống dưới gốc hoa lê, ta ở đằng xa trông thấy, đã nghĩ phu quân là yêu quái đẹp nhất trên đời này."
"Ngươi từng nói, lần đầu trông thấy ta là lúc ta bị trọng thương, bất tỉnh dưới gốc cây." Thương Phạt nghiến răng, viền mắt cũng đỏ lên.
"Lừa người đó." Không buồn chớp mắt, Bạch Ngôn Lê lại vuốt ve mặt chỉ, thấp giọng nói, "Phu quân trước giờ rất phóng khoáng, bộ dạng của một thiếu niên không biết sợ hãi, không biết đề phòng, có vẻ rất dễ ra tay."
"...."
"Hoang Phục có rất nhiều mộ, nhưng những yêu quái ở trung ương chỉ biết mấy cái thôi.Trong sáu phục, trừ Đế Kỳ ra, Hoang Phục mới là nơi Hạo Nguyệt để mắt đến nhất." Bạch Ngôn Lê dè dặt đặt tay lên đầu gồi, ngửa đầu đăm đăm nhìn hư vô, thở dài, "Một đại yêu không có toan tính, không có tâm kế từ Đế Kỳ ra ngoài du đãng, tính tình như trẻ nhỏ, đi khắp nơi uống rượu, quả thật rất gây chú ý."
"Cho nên các ngươi mới theo dõi ta?"
"Vốn định bắt người lại." Bạch Ngôn Lê nhắm mắt, lạnh nhạt nói, "Để lấy yêu châu trong cơ thể người."
"Giống như các ngươi đã làm với Diễm Uyên?"
"Diễm Uyên gặp may." Bạch Ngôn Lê nhún vai, "Chẳng phải thất bại rồi đó sao?"
"Các ngươi lấy yêu châu của đại yêu để làm gì?"
"Phu quân thấy những người nửa sống nửa chết