"Thật ra ta rất ngưỡng mộ người." Bạch Ngôn Lê lẩm nhẩm, "Có thể sống một cách đơn giản như thế."
"Ngưỡng mộ ta?" Thương Phạt lại thấy như đang bị chế nhạo, buồn cười không tả nổi, "Ngưỡng mộ ta vì đã bị ngươi đùa giỡn từ đầu đến cuối."
"Nếu có thể tự do mà sống, đâu ai muốn ngày ngày chìm trong mưu kế toan tính.
Những năm gần đây, ta chưa từng có một đêm ngủ ngon." Dừng một chút, Bạch Ngôn Lê ngước nhìn gương mặt của bạn lữ, tìm kiếm một chút thương tiếc, đau lòng mà trước kia nhất định sẽ biểu lộ ra.
Nhưng giờ đây, Thương Phạt đăm đăm nhìn hắn, sâu trong đôi mắt chỉ có sự lạnh lùng.
Y khàn giọng, "Dù bây giờ ta có nói gì, người cũng không muốn nghe, không muốn tin."
Thương Phạt nhớ Cừu Dư đã từng nhắc nhở hắn, nói bấy lâu nay hắn không khôi phục được yêu lực là bởi có người đang âm thầm hạ độc hắn từng ngày.
Bây giờ hắn đã chẳng còn mong đợi gì ở Bạch Ngôn Lê nữa.
Ngả bài cũng đã ngả bài rồi, chuyện gì cần biết thì hỏi cho rõ ràng, "Sau khi ta tỉnh lại, mất một thời gian dài mới khôi phục yêu lực hoàn toàn, đó là do ngươi phải không? Ngươi vẫn tiếp tục hạ độc ta?"
"Không phải, là do sương độc năm đó vẫn tồn lưu trong cơ thể người."
"Dư độc?"
"Vâng, dần dần sẽ thanh lọc hết thôi." Bạch Ngôn Lê lấy lòng, cẩn thận nói, "Ta cũng luôn nghĩ cách, tìm thảo dược cho người ăn."
Thảo dược? Thương Phạt không những không cảm động mà còn kinh sợ.
Hóa ra y đã động chân động tay với hắn nhiều như vậy.
Mấy cái bánh bao, rồi đồ ăn linh tinh y làm cho mình, chỉ mới nghĩ đến chuyện Bạch Ngôn Lê đã bỏ gì vào trong đó, bất kể là thuốc bổ hay chất độc, đều khiến hắn nghẹn họng như nhau.
Nếu không có chuyện cứu một yêu quái trọng thương hôn mê, cũng không phải vừa gặp đã đem lòng nhung nhớ, khế ước cũng là mưu toan, vậy thì....!
"Trong năm năm ta mất trí, rốt cuộc có lên giường với ngươi không?"
Hắn lẩm nhẩm trong miệng nhưng Bạch Ngôn Lê nghe thất, nhẹ giọng đáp, "Không."
Bị lừa thật là thảm.
Thương Phạt lắc đầu cười thần.
Nếu lúc trước, sau khi tỉnh lại mà biết mình và đối phương chưa hề thân cận da thịt thì hắn đâu có đối xử với Bạch Ngôn Lê đặc biệt như thế.
"Cho nên, từ đầu đến cuối, ngươi biết rõ chỉ cần khế ước này còn tồn tại." Thương Phạt giơ tay lên, sợi tơ hồng lại hiện lên chơi mắt, "Ta sẽ không dễ dàng giết ngươi." Cho nên y mới dám to gan lớn mật, không sợ hãi gì, tiếp cận dụ dỗ hắn.
Tất cả đã được tính trước rồi.
"Ta cũng không dám chắc." Bạch Ngôn Lê ngồi bên mép giường, khẽ chạm mũi chân xuống đất để nói chuyện cho nghiêm chỉnh, "Cho dù có khế ước đi chăng nữa, phu quân chắc cũng từng nghĩ đến chuyện cưỡng ép giải trừ, bất chấp hậu quả."
Thương Phạt vốn là một yêu quái không thể trói buộc.
Sau khi hắn tỉnh lại, Bạch Ngôn Lê tìm hiểu thêm, với tính cách tùy hứng của hắn, chỉ cần hắn khó chịu thì hoàn toàn có khả năng liều lĩnh.
"Còn thanh ngọc kia thì sao?" Lúc phát hiện ra món đồ chơi kia trên giường, dù hắn tỏ vẻ tức giận ngút trời nhưng trong lòng không giấu được chút rung động.
Chính vì những chi tiết nhỏ nhặt kỹ lưỡng đó, hắn mới càng lúc càng chú ý đến Bạch Ngôn Lê.
"Ta cố tình để đó cho người phát hiện."
"Lúc đầu, tính cách ngươi thay đổi xoành xoạch cũng là để khiến ta hoang mang nhỉ?" Thương Phạt đã từng nổi sát tâm với y không chỉ một hai lần, nhưng lần nào Bạch Ngôn Lê cũng biểu hiện một bộ mặt khác, đánh lạc hướng hắn.
"Ta chỉ dựa vào phản ứng của người để điều chỉnh từng bước."
"Còn đêm đầu tiên của chúng ta..." Bọn họ chỉ thực sự trở thành bạn lữ sau khi hắn tỉnh lại, còn năm năm trước, hắn và con người này chẳng hề liên quan đến nhau.
"Vâng." Người kia đáp một tiếng, ngón tay khẽ siết lên tấm chăn.
"Ngươi nói đã giăng sẵn cái bẫy, chỉ chờ con mồi." Đầu óc Thương Phạt rối như tơ vò, chật vật gỡ từng nút, "Tức là dù ta không đến Hoang Phục, các ngươi cũng sẽ thực hiện kế hoạch này.
Các ngươi còn có mục tiêu khác?"
"Vâng."
"Ha." Thương Phạt nghe y trả lời mà cười lạnh, "Cho nên nếu không phải ta vô tình bị các ngươi chú ý, thì Bạch Ngôn Lê ngươi sẽ lên giường với yêu quái nào khác nhỉ?"
"..." Bạch Ngôn Lê mím môi không đáp.
Thương Phạt nhận ra sự giày vò dưới vẻ mặt bình tĩnh của y, suýt chút nữa không nhịn được mà nôn một trận, "Xem ra ngươi không chỉ bẩn thỉu mà còn rẻ mạt nữa."
Vì cái thứ gọi là nhiệm vụ kia mà dám hiến thân.
Nói chuyện đến bây giờ, sao Thương Phạt có thể không nhận ra, những lời Bạch Ngôn Lê từng nói như kiểu không phải yêu quái nào cũng xấu, y chỉ hận những yêu quái tổn hại con người, tất cả đều là khoác lác.
Y vốn căm ghét, miệt thị toàn bộ yêu tộc.
"Kế hoạch được vạch ra từ hơn mười năm trước.
Để thực hiện kế hoạch này, Hạo Nguyệt đã hy sinh rất nhiều người." Trong mắt Bạch Ngôn Lê ngập tràn sự chua chát, "Giả sử ta nói với người, nếu mục tiêu không phải người thì ta sẽ không tiến hành, người có tin không?"
"Lão tử thèm vào quan tâm ngươi ngủ với ai?" Nếu không phải hắn lỡ chân rơi vào bẫy rồi nảy sinh mối quan hệ, thì Bạch Ngôn Lê trong mắt hắn chỉ là con gia súc thấp hèn mà thôi.
Thương Phạt kiên nhẫn nói, "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, trước khi cùng ta, ngươi có từng lên giường với người, yêu hay bán yêu nào khác không?"
"..." Bạch Ngôn Lê ngơ ngác.
Dù ban nãy có bị mắng là dơ bẩn hay rẻ mạt, y cũng chưa từng kinh sợ như vậy.
Y cúi đầu siết tấm chăn, khổ sở nói, "Ta không bừa bãi như người nghĩ đâu...."
"Vì cái nhiệm vụ chó má này mà ngươi tắm rửa sạch sẽ dâng lên tận giường ta." Thương Phạt hận đến ngập đầu, có bao nhiêu lời khó nghe phải nói cho bằng hết, "Ai biết trước đó ngươi còn nhiệm vụ nào nữa."
"Ta không có." Bạch Ngôn Lê cắn răng, "Nếu ta thật sự phóng túng bất kham như thế thì trong năm năm ấy, ta đã làm với người rồi."
"Chẳng qua là không cần thiết thôi nhỉ, Bạch Ngôn Lê." Thương Phạt không thèm tin, "Đến lúc này rồi ngươi còn diễn cái gì? Chỉ vì khi đó chưa đến thời cơ thôi.
Ngươi lên giường với một tên ngốc thì được cái gì? Ngươi phải chờ ta tỉnh dậy, câu như câu cá, tự dùng mình là mồi."
"Hay là người đánh ta đi." Bạch Ngôn Lê đứng thẳng dậy, "Chỉ xin người, đừng nói ta như thế nữa."
"Ngươi cách xa ta ra một chút." Thương Phạt giơ tay ngăn y đến gần, "Ta nhìn ngươi mà buồn nôn."
"Trừ người ra, ta chưa bao giờ đụng chạm với người hay yêu quái khác.
Ta không rẻ mạt như người nói.
Nếu không thật sự yêu người, ta đời nào cam lòng nằm dưới thân hầu hạ người." Bạch Ngôn Lê đặt tay lên ngực, tay kia nắm chặt chiếc vòng hắn từng tặng, như thể một người sắp chết chìm, mà chiếc vòng ấy là cọng rơm duy nhất y có thể bám víu, "Ta có rất nhiều cách để không ngủ với người nhưng vẫn tiến hành được kế hoạch."
"Vậy à, cảm ơn ngươi." Thương Phạt nghiến răng, "Đã không khiến ta sau này nghĩ tới chuyện ấy mà tắt hứng."
"Phu quân..."
"Dĩ nhiên không phải cùng ngươi." Thương Phạt phất tay, "Có một chuyện ngươi đã làm đúng.
Ban nãy ngươi vừa nói tới chuyện lên giường với ta để làm lợi thế.
Ta thấy cũng phải, dù gì ta cũng là kẻ chiếm lợi."
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê cau mày.
Bản năng mách bảo cho y biết những lời Thương Phạt sẽ nói ra sau đây nhất định khiến y không dễ chịu.
"Tuy từ đầu đến cuối đều là mưu tính, đều là giải dối, nhưng ngươi nói cũng phải, có những chuyện thực sự đã xảy ra, ta quả thật đã làm ngươi." Thương Phạt cúi đầu sờ phiến quạt trên tay, Bạch Ngôn Lê chỉ có thể thấy được trán và cằm cửa hắn, nghe giọng hắn đều đều, "Ta sẽ không giết ngươi.
Ta giữ cái mạng của ngươi lại, để ngươi ở mấy phục ngoài mà kéo dài hơi tàn."
Bạch Ngôn Lê lặng lẽ nhìn hắn, không nói lời nào.
Thương Phạt suy ngẫm một chút, "Ta sẽ giải tán Đông phủ, còn khế ước bạn lữ này..."
"Đừng!" Bạch Ngôn Lê vội vàng lên tiếng, "Nếu người cưỡng ép giải trừ, chẳng may..."
"Chẳng may chết thì sao?" Nếu là lúc hắn chưa khôi phục yêu lực thì nhiều khả năng hành động này tương đương với tự sát.
Nhưng giờ thực lực hắn đã tiến vào Thượng cổ kỳ, chưa chắc đã không thể thử một lần.
Dù có phải trả cái giá đắt, hắn cũng chấp nhận được.
Sau khi biết tất cả sự thật đằng sau, sự từ bi lớn nhất của Thương Phạt dành cho Bạch Ngôn Lê là tha chết cho y.
Không phải vì hắn còn sót lại tinh cảm gì.
Bạch Ngôn Lê không chỉ dẫm đạp lên tự tôn của hắn.
Vì cái kế hoạch mang tên Đại mộng hồi chết tiệt này mà y biến hắn thành trò hề.
Nhưng quan trọng hơn hết, y đã hủy diệt tất cả sự thiêng liêng về mối tình đầu trong lòng hắn.
Vừa nghĩ thế, Thương Phạt cảm thấy mình thật tội nghiệp.
Tất cả những cảm xúc thơ mộng đẹp đẽ đầu tiên trong đời đều là dành cho đối phương, vậy mà kết quả ra sao? Thôi khỏi nghĩ.
"Sau khi giải trừ rồi, người làm sao...."
"Ngươi làm gì thì quang minh chính đại đi." Thương Phạt không chịu nổi vẻ mặt lo lắng của y.
Bạch Ngôn Lê càng như thế, hắn càng tức giận, "Các ngươi căm ghét yêu quái, hận yêu quái, thì giương cờ lên mà khiêu chiến.
Ngươi giở trò cũng được, âm mưu cũng được, con người các ngươi giỏi những thứ đó.
Nhưng dù thế nào đi nữa, ngươi vạn lần đừng nên đùa bỡ với tình cảm.
Ngươi khiến ta.." Chữ buồn nôn này nói không biết bao nhiêu lần rồi, Thương Phạt cũng phát chán, "Dù cái kế hoạch chó má này không rơi xuống đầu ta, nhưng nếu ta nghe tới thì cũng sẽ tìm giết từng người các ngươi."
Hắn nói rất nghiêm túc.
Thủ đoạn của Bạch Ngôn Lê khiến hắn khinh thường.
Nếu Hạo Nguyệt làm ra những chuyện đó thì giết sạch cũng không oan.
"Đương nhiên phu quân sẽ khinh thường." Bạch Ngôn Lê lui lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, "Người sinh ra ở Đế Kỳ, mang huyết mạch của gia tộc cao quý trên người.
Từ thời khắc người mở mắt chao đời, trăm vạn yêu tộc khác đã phải quỳ dưới chân.
Người làm sao hiểu được, con người chúng ta chỉ để sống thôi đã phải dốc hết sức.
Người làm sao hiểu được, vì một bữa ăn qua ngày mà chúng ta phải hao tâm tổn trí như thế nào?"
"Dù sao đi nữa, các ngươi cũng không thể đùa giỡn với tình cảm!"
"Phu quân cảm thấy ta hèn hạ lắm sao?" Bạch Ngôn Lê hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Thương Phạt, giọng điệu bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, "Xin lỗi, ta cũng cảm thấy sao mình có thể vô liêm sỉ như vậy, sao có thể sống mà vứt bỏ hết nguyên tắc như vậy.
Ta cũng xem thường bản thân, còn xem thường hơn cả người nữa, cho nên ta không xứng.
Ta chinh là kẻ đê hèn như thế..."
Thương Phạt khá bất ngờ khi Bạch Ngôn Lê bỗng nhiên nói ra lời này.
Hắn chậm rãi nhíu mày.
"Cho nên ta không xứng." Bạch Ngôn Lê cúi đầu thật thấp.
Thương Phạt muốn nói gì đó, nhưng vừi định mở miệng...!
"Ta không dám xin người tha thứ." Bạch Ngôn Lê cắt lời hắn, bình tĩnh nói, "Làm bạn lữ với người mấy năm nay, ta biết phu quân của mình là một yêu quái như thế nào.
Người kiêu hanh, mạnh mẽ, người chỉ sống vì bản thân, người chơi sáng không dinh bụi trần, cho nên người đừng vì một kẻ như ta mà mạo hiểm."
Thương Phạt cảm thấy có chút quái dị.
Hắn nhìn Bạch Ngôn Lê chằm chằm, xem y định nói gì tiếp.
"Tất cả đều tại ta, do ta đã tính kế bán đứng tình cảm của bản thân.
Những sai lầm này nên để mình ta gánh chịu, chứ không phải người."
"Ngươi định gánh chịu thế nào?" Con người không thể chủ động giải trừ khế lữ.
Thương Phạt cười lạnh, muốn chế nhạo những lời luyên thuyên vô nghĩa của Bạch Ngôn Lê càng nghe càng dối trá.
"Không phải không có cách giải trừ khế ước bạn lữ."
"?" Trừ Tư Vĩ ra, Thương Phạt cũng chưa từng hỏi yêu quái nào khác.
Cũng bởi sau đó hắn thật sự thích Bạch Ngôn Lê nên mới không tìm hiểu nữa.
"Chỉ cần có được một vật." Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói, "Ta cũng tìm thấy rồi, sẽ mau chóng lấy được thôi.
Ta sẽ giải trừ khế ước, cho nên người đừng mạo hiểm."
Bạch Ngôn Lê cũng không dám vọng tưởng sau khi thú nhận xong mà Thương Phạt còn lưu luyến mối quan hệ này.
"Ngươi đã sớm chuẩn bị rồi nhỉ?" Sẽ nhanh chóng lấy được, có nghĩa là không phải sau khi ngả bài mới bắt đầu đi tìm.
Thương Phạt bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
Cách đây ít lâu, hắn đã rất nghiêm túc suy nghĩ về kế hoạch tương lai của cả hai, nhưng Bạch Ngôn Lê không chỉ giở trò sau lưng hắn, mà từ trước đến nay, y chưa từng cho rằng tinh cảm này sẽ bền lâu.
Tuy nói là vì y biết rõ tính cách hắn mới làm như vậy, nhưng Thương Phạt khó chịu vẫn hoàn khó chịu.
"Ta không mong người tự làm hại bản thân."
"Như thế có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi của ngươi sao?"
"Ta không nghĩ thế."
"Nói cho cùng, ngươi chọn thời điểm này để ngả bài với ta." Thương Phạt lại nghiến răng.
Mỗi lời mỗi chữ Bạch Ngôn Lê nói ra, hắn đều phải suy nghĩ thật cẩn thận, đề phòng như phòng rắn độc, "Chắc chắn không đơn giản là do chuyện ở núi Phù Bạch không bưng bít được nữa."
Với khả năng của Bạch Ngôn Lê, y hoàn toàn có thể nghĩ cách khác, chứ kiên quyết ngăn cản hắn như thế không những không thành công mà trái lại còn khiến hắn sinh nghi.
Giờ Thương Phạt nghĩ lại, ngay cả việc mọi chuyện bại lộ rồi dẫn đến lần thú nhận này đều do y khống chế.
Điều đó khiến hắn có chút bất an.
Nói cũng buồn cười, khi rời khỏi Đế Kỳ, hắn chưa bao giờ cho rằng có lúc mình phải sợ hãi một con người.
"Đã đến lúc." Bạch Ngôn Lê thu lại vẻ mặt khổ sở, tuyệt vọng ban nãy, đăm đăm nhìn Thương Phạt.
Mắt y chất chứa sự dịu dàng thường trực, là ánh mắt y vẫn luôn dùng để nhìn vị trượng phu của mình với lòng bao dung vô bờ.
"Đến lúc gì cơ?" Thương Phạt nghe mà rùng mình.
"Hay là phu quân nói cho ta biết trước, người