"Phu quân yên tâm." Dù biết rõ Thương Phạt nói thế chỉ để biện minh cho bản thân, Bạch Ngôn Lê vẫn nghiêm chỉnh thề thốt, "Chỉ cần ta còn sống, ta tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào ngoài người chạm vào ta."
"Ta chỉ nói một lần này thôi, nhân lúc ta chưa hối hận mà đổi ý." Thương Phạt trầm giọng nói, "Ngừng trận chiến này lại, đi theo ta."
"..." Bạch Ngôn Lê không lập tức trả lời, chỉ đăm đăm nhìn Thương Phạt, dịu dàng tha thiết khắc ghi từng đường nét của hắn.
Thương Phạt cau mày.
Hắn luôn cảm thấy dường như Bạch Ngôn Lê vẫn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt nào đó dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia.
"Ngươi..." Hít sâu một hơi, hắn nghiêm túc nói, "Ta cũng chỉ cho ngươi một cơ hội này.
Ta chẳng qua chỉ đầu óc ngớ ngẩn nhất thời mà nói thế, bỏ lỡ rồi thì sau này có muốn đổi ý cũng không được.
Đây là lần cuối cùng giữa ta và ngươi..."
"Sẽ thắng." Bạch Ngôn Lê nhấn mạnh từng chữ, chen vào lời hắn.
Y siết chặt nắm tay, nhắc lại, "Chúng ta sẽ thắng, Hạo Nguyệt sẽ thắng."
"Ngươi rõ là..." Thương Phạt thật sự thất vọng nhưng không biểu hiện ra.
Hắn quay mặt đi, đưa lưng về phía Bạch Ngôn Lê, không muốn thấy y nữa.
Bạch Ngôn Lê vẫn đứng đó, không ngừng lặp lại, "Phu quân yên tâm, sẽ thắng mà."
"Lão tử mặc xác ngươi!" Thương Phạt mắng một câu, cảm thấy thật mất mặt, có chút hối hận vì đã đưa ra đề nghị vừa rồi, không biết kiếm cái lỗ nào chui xuống cho vừa.
Giấu nỗi lòng phức tạp và thất vọng, hắn nằm xuống giường.
Mỗi khi hắn tỏ thái độ như vậy thì có nghĩa là không muốn nói chuyện nữa.
Bạch Ngôn Lê vẫn đứng đó thật lâu, mặt không cảm xúc nhìn hắn kéo chăn lên đắp.
Y không lên tiếng nữa, một lúc sau bỗng nhiên nở nụ cười, không thể giấu được sự vui vẻ trong mắt, nhưng không nói câu nào.
Thương Phạt nằm trên giường mà vẫn cảm nhận được ánh mắt y dõi vào mình, bèn trùm chăn ngủ kĩ.
Bạch Ngôn Lê đứng cạnh bàn, lặp đi lặp lại hai chữ, "Sẽ thắng."
Quả nhiên y không quay lại mặt đất.
Thương Phạt nhắm mắt lại một lúc, Bạch Ngôn Lê chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn, lật mở chồng sách, phát ra âm thanh loạt soạt khe khẽ.
Thương Phạt mơ mơ màng màng gủ được một giấc, trong căn lồng giam chỉ còn tiếng lách tách của ngọn nến cháy dở.
Hắn lặng lẽ trở mình, nhìn Bạch Ngôn Lê đang ngồi bên chiếc bàn con.
Y cúi đầu chăm chú đọc công văn, thả cây gậy bên cạnh.
Nói là dưỡng thương chứ thực ra chỉ là đổi nơi làm việc.
Thương Phạt nằm trên giường, quan sát go má y.
Trong lúc thất thần, hắn lại nhớ đến khoảng thời gian trước kia.
Khi ấy, Đông phủ mới rời Hoang Phục đến yếu Phục, hoạt động của yêu phủ chưa đi vào quỹ đạo, bộn bề đủ thứ việc.
Bạch Ngôn Lê cũng như lúc ấy, ban ngày làm không hết việc, đêm tối phải mang về phòng đốt đèn ngồi xử lý.
Và y cũng rất cẩn thận, không phát ra âm thanh quấy rầy hắn, như bây giờ.
Chỉ là khi đó, hắn thương y xót y, đôi khi còn thấy buồn bực, bây giờ thì....Vừa mới đưa ra lời đề nghị quay lại mà bị cự tuyệt, nỗi thất vọng trong lòng Thương Phạt phai nhạt dần, chỉ còn cảm giác phức tạp.
Bạch Ngôn Lê rất muốn theo hắn.
Nhìn vào ánh mắt y ban nãy, hắn có thể nhận ra, nhưng cuối cùng, y lại chỉ nói hai chữ.
Sẽ thắng.
Thật sự thắng được sao? Làm sao để thắng? Thắng Hầu Phục rồi thế nào? Đến Điện Phục ư?
Chẳng lẽ định đánh một đường từ Hoang Phục đến Đế Kỳ? Có lợi ích gì? Hạo Nguyệt có thể lộng hành ở mấy phục ngoài là do pháp thuật họ sử dụng còn xa lạ, nhưng đến Đế Kỳ, không động chạm đến yêu quái ở đó thì thôi, chứ chọc giận họ rồi thì chỉ có một kết cục là bị nghiền nát.
Đến khi ấy, cái thứ tín ngưỡng kiên cường mà họ có lúc này sẽ chẳng khác gì một sợi tơ mảnh, gió thổi một cái đứt tung.
"Phu quân tỉnh rồi à?"
Không biết từ khi nào, người kia đã quay sang.
Ánh mắt lơ đãng của Thương Phạt bấy giờ mới chậm rãi tập trung về phía y.
Một lũ thiêu thân lao đầu vào lửa.
Bạch Ngôn Lê cũng thế, Hạo Nguyệt cũng thế, bọn họ đều sẽ chết, chẳng qua chỉ là thời điểm khác nhau thôi, càng nỗ lực càng đáng thương.
"Sống bi tráng đến vậy, rồi có khiến các ngươi vui vẻ chút nào hay không?"
"Cái gì?" Đặt cây bút lông trong tay xuống, Bạch Ngôn Lê ngờ ngợ nói.
"Vì thẹn với lòng, vì không thể là bản thân, cho nên sống rất mệt mỏi." Thương Phạt nhấc tay lên, nhìn chằm chằm cổ tay minh, dương như lại nhớ đến 499 chiếc vòng đã không còn tồn tại trên tay Bạch Ngôn Lê, "Cho nên các ngươi ngày nào cũng thống khổ, như thế mới không phụ lòng những người đã hy sinh kia."
"Phu quân nói...."
"Không dễ chịu gì đúng không?" Thương Phạt khẽ thở dài, ngửa mặt lên, "Ngươi cũng thế, Hạo Nguyệt cũng thế, các tinh chủ khác cũng thế.
Các ngươi không thể sống sao cho mình vui vẻ được ư?"
Bởi vì đã đeo trên lưng quá khứ tanh mùi máu, cho nên mỗi một giây vui sướng sẽ mang cảm giác tội lỗi?
"Vâng."
"À." Thương Phạt nhắm mắt.
Bạch Ngôn Lê đứng dậy, định đi về phía trước, nhưng vị yêu quái nằm trên giường đã chầm chậm lên tiếng, "Ta không cần biết ngươi nghĩ gì.
Như ta nói lúc trước đó, cơ hội hoang đường như thế, ta chỉ cho ngươi một lần thôi."
"Vâng."
"Nếu ngươi không muốn..." Thương Phạt thở dài, "Thì đi đi, Bạch Ngôn Lê."
Bạch Ngôn Lê im lặng, suy nghĩ đến những hàm ý ẩn chứa sau câu nói này.
Thương Phạt không mở miệng nữa, tỏ rõ thái độ "muốn sống thì chớ lại gần."
Bạch Ngôn Lê rất thức thời, thổi tắt cây nến rồi đi ra ghế dài ngủ.
Thương Phạt chờ đến khi nhịp thở của y đều đặn, biến ra cây quạt, nhìn chằm chằm vào bóng tối, chẳng biết đang nghĩ gì.
Dưới lòng đất không phân rõ ngày đêm, chỉ có người hầu đều đặn mang đồ ăn xuống mỗi ngày.
Bạch Ngôn Lê đã dặn dò cẩn thận là không được đánh thức vị đại yêu đang ngủ say.
Thương Phạt vẫn nhắm mắt, nhưng thực ra đã tỉnh từ khi có người xuống.
Chẳng qua hắn uể oải, không muốn cửa động.
Bạch Ngôn Lê không ăn trước.
Một lát sau, có giọng nói quen thuộc vang lên.
Đó là Đào Bão Bão.
Hoa yêu chẳng hề có vẻ ấu trĩ ngu xuẩn như trước, mà điệu bộ rất bình tĩnh, chững chạc.
"Tinh chủ, chỉ bôi thuốc thôi không có tác dụng, ngài hẳn là biết chứ."
"Ta biết." Bạch Ngôn Lê lắc đầu, "Nhưng mà đắng quá."
"Nếu ngài muốn chóng khỏi." Những lúc chữa bệnh, Đào Bão Bão khá kiên quyết, "Nói chung, ngài muốn uống thì uống, không muốn uống thì uống."
"Không đổi loại thuốc khác được ư? Loại nào bớt đắng một chút." Vị tinh chủ Hạo Nguyệt thường ngày cứng rắn, giờ lại xấu nết như đứa trẻ.
Thương Phạt nằm trên giường, nghe cuộc nói chuyện mà thấy có chút buôn cười.
Bạch Ngôn Lê vốn sợ đắng, trước kia khi sống cùng nhau, y cũng chưa từng che giấu điều này.
"Thuốc đắng dã tật." Đào Bão Bão bình tĩnh đặt bát thuốc xuống.
Bạch Ngôn Lê vội vàng cuống lên, "Ngươi nhẹ thôi, ngài ấy còn đang ngủ."
"Công văn ta cũng đem tới giúp ngài rồi." Đào Bão Bão quay đầu dặn đám người hầu đằng sau.
Hai người mặc quần áo tôi tớ Đông phủ bước đến, đặt đủ thứ đồ linh tinh lên bàn.
"Thiên Cơ tinh chủ nói, ngài mà trốn việc mấy ngày nữa, hắn sẽ đình công."
Bạch Ngôn Lê nói là dưỡng thương, chui xuống dưới nay, bỏ rất nhiều việc cho Thiên Cơ giải quyết, cho nên bây giờ cái vị kia đang nổi khùng lên.
"Ta biết rồi."
"Vậy khi nào ngài lên?"
"Hai hôm nữa." Bạch Ngôn Lê thấp giọng nói, "Tiền tuyến sao rôi?"
"Sắp rồi." Đào Bão Bão chỉ nói ngắn gọn, "Thiên Cơ tinh chủ còn nhờ ta chuyển lời cho ngài."
"Cái gì?"
"Hắn nói." Đào Bão Bão dừng lại, hơi liếc nhìn chiếc giường lớn.
Thương Phạt cảm nhận được một ánh mắt đảo qua mình, "Ngọc Hành tinh chủ nói, lúc nào đó muốn đến xem vị kiều nam đươc ngài nuôi trong lâu đài vàng."
"Hả?" Dù hoa yêu đã thì thầm bé tí, nhưng nghe được câu này, Bạch Ngôn Lê vẫn không vui.
"Thuộc hạ cáo lui." Thấy ánh mắt y, Đào Bão Bão nhanh chóng chuồn êm.
Thương Phạt cũng nghe được câu đó, sắc mặt xám đen, không buồn giả vờ nữa, ngồi bật dậy luôn.
Bạch Ngôn Lê thả rèm xuống, có vẻ đã cử động dễ dàng hơn.
"Phu quân rửa mặt trước đi."
Y giúp hắn múc nước.
Thương Phạt không từ chối, đánh răng rửa mặt xong rôi lười nhác đến bên cạnh bàn.
Bạch Ngôn Lê lại múc cháo gắp rau cho hắn.
Lúc Thương Phạt ăn, y cứ thế ngồi ngắm say sưa không biết chán.
Nuốt miếng rau cải trong miệng, Thương Phạt bấy giờ mới hờ hững nói, "Kim ốc tàng kiều?"
"...."
"Hình như ta nghe được mấy chữ này trong mơ thi phải."
"Dạ..." Bạch Ngôn Lê có chút hoang mang, đang định tìm cớ dỗ dành hắn thì Thương Phạt bỗng quăng cây đũa trong tay đi.
"Phu quân đừng giận." Y vội đứng lên, định nói gì đó, tuy nhiên....
Thương Phạt vừa buông đũa thì đột nhiên ngã xuống đất, không quan tâm đến ghế va vào chân, chỉ ôm người lăn lộn.
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê ngập ngừng.
Quá đau đớn, Thương Phạt không nghe thấy y gọi, há miệng kêu rên.
"Phu quân..." Nhận ra có gì đó không ổn, Bạch Ngôn Lê vội lao tới.
Đầu Thương Phạt đau như búa bổ, nhưng khó chịu hơn cả vẫn là thân thể.
Mỗi một tấc da tấc thịt đều như bị xé nát, kéo theo cả xương cốt huyết nhục.
"A!"
Vẫn co quắp trên sàn, khóe miệng Thương Phạt bắt đầu đổ máu.
Bạch Ngôn Lê tái mặt, liếc mắt nhìn bàn thức ăn, kiểm tra một lượt rồi ngồi xổm xuống.
"Đừng đụng vào ta!" Cảm thấy bàn tay Bạch Ngôn Lê đặt lên lưng mình, Thương Phạt co quắp đẩy y ra.
"Người làm sao thế?" Bạch Ngôn Lê hốt hoảng một tay kéo áo, một tay ôm lấy cổ hắn.
"Khụ!" Thương Phạt ho ra máu, không mở nổi mắt.
Bạch Ngôn Lê kinh hãi giơ tay lên, "Nóng quá!"
Toàn thân Thương Phạt nóng đến bất thường, nhưng ban nãy y kiểm tra đồ ăn, không có vấn đề gi mà?
Mà kể cả có dùng đến loại độc mà y không thể nhận biết được thì cũng không có tác dụng lớn như thế.
Thương Phạt đã là yêu quái Thượng Cổ kỳ, rốt cuộc chuyện gì lại có thể khiến hắn đau đớn như thế.
"Lạnh quá." Rõ ràng thân thể nóng như miếng sắt nung nhưng Thương Phạt chỉ há miệng kêu lạnh.
Bạch Ngôn Lê ép mình bình tĩnh lại, đặt tay lên trán hắn.
Đại yêu lúc này đã không còn sức gạt y ra.
Bạch Ngôn Lê ngồi hẳn xuống đất, ôm hắn vào lòng.
Thương Phạt yếu đuối mở mắt, thấy được gương mặt kinh hoảng vì lo lắng của y.
"Rốt cuộc người làm sao vậy?" Bạch Ngôn Lê cuống quýt hỏi, "Xảy ra chuyện gì? Người trúng độc ư?"
Không thể nào! Nhất định không có chuyện đó!
"Phu quân?" Thấy Thương Phạt sắp ngất đi, Bạch Ngôn Lê lại lay hắn.
"Đau." Thương Phạt thật sự rất đau, đầu như bị bổ thành mấy khúc.
"Người..." Một tay lần uống, Bạch Ngôn Lê cảm thấy ướt đẫm, bèn rút ra.
Lòng bàn tay y dính đây máu, không phải máu của y mà là....
Thương Phạt dở sống dở chết nằm trong lòng y, quần áo trắng trên người đã nhuốm đỏ.
Máu như chảy ra từ thân thể hắn.
Thưng Phạt vô thức luôn miệng kêu lạnh, mà Bạch Ngôn Lê ôm hắn thì lại nóng đến bỏng tay.
"Rốt cuộc người làm sao thế này?" Từ kinh hãi đến tức giận lại ép mình tỉnh táo, Bạch Ngôn Lê nghĩ đến vô số khả năng.
"Chết tiệt!" Thương Phạt ngẩng lên, đến khi hơi bình phục một chút thì há miệng chửi thề.
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê cau mày, thò tay vào trong vạt áo hắn kiếm tra thân thể ướt đầm máu.
"Yêu tộc của ta..." Thương Phạt khó nhọc nói, "Cứ đến trăm tuổi sẽ trải qua một lần như vậy."
Cái con người nhỏ bé yếu ớt lúc nào cũng chạy quanh chân hắn, giờ lại ôm hắn bế bổng lên.
Bạch Ngôn Lê lúc đầu dùng sức mà không nhấc hắn lên được, Thương Phạt sợ y còn làm rơi mình xuống, bèn thở hổn hển nói, "Ta không sao."
Nhưng lần thứ hai, y gồng hai tay, bế hắn như ôm công chúa.
Thương Phạt, "...."
"Sau đó thì sao?" Bạch Ngôn Lê đi về phía giường lớn.
Thương Phạt không ngờ y khôi phục nhanh thế, đoán chắc y lại cưỡng ép như lần trước để có sức ôm hắn lên.
"Không ngờ..." Thương Phạt đau đầu chóng mặt buồn nôn, "Lại sớm thế."
"Phu quân còn lâu mới đến trăm tuổi mà." Bạch Ngôn Lê nghĩ rất nhanh, "Là thời kỳ trưởng thành sao?"
*Lời editor: