Thành thật xin lỗi cũng chẳng thể khiến Thương Phạt dễ chịu hơn tẹo nào.
Cứ nghĩ đến lâu nay luôn bị y tính kế, lừa gạt, đã thế sức mạnh của y còn hơn cả hắn, hắn lại cảm thấy cực kỳ thất bại.
"Phu quân..." Bạch Ngôn Lê nói xin lỗi xong, rón rén lui vào một góc.
Thương Phạt không nổi giận, mà giờ hắn cũng không có tâm trạng đâu mà trút giận.
Nhớ lại mỗi một chuyện nhỏ nhặt xảy ra sau khi hắn tỉnh lại ở Bạch Gia thôn, rất nhiều lần hắn cố ý thong thả kéo dài thời gian, đến phút trót mới ra tay bảo vệ Bạch Ngôn Lê, chủ yếu là để ra oai.
Nhưng Thượng Cổ kỳ, không đúng, có lẽ thực lực của y còn trên cả Thượng Cổ kỳ nữa, dù có dùng thuốc để áp chế, thì mấy chuyện hắn làm, y cũng chứng kiến hết rồi.
A a a!
Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời, Thương Phạt muốn đào lỗ chui xuống đất.
"Khi đó..." Hít sâu một hơi, quay lưng về phía Bạch Ngôn Lê, hắn khó khăn lắm mới cất được tiếng.
"Sao ạ?" Bạch Ngôn Lê dè dặt hỏi.
"Ta..." Có lần, trong cuộc họp, lũ yêu quái bên dưới cố tinh khiêu khích Bạch Ngôn Lê.
Lúc ấy, Bạch Ngôn Lê bị yêu khí làm cho kinh hãi, suýt chút nữa mất đi thần trí.
Sau đó, hắn bước xuống, đặt một tay lên vai y, cứu y thoát ra.
Thực ra có vô số cách giải quyết, không cần thiết phải đụng chạm, hơn nữa...Nhắc đến chuyện này, biểu hiện của Bạch Ngôn Lê khi ấy lại càng làm hắn điên tiết.
"Làm sao ạ?" Bạch Ngôn Lê lò dò bước ra.
Y vốn định biến đi chỗ nào đó cho hắn đỡ ngứa mắt, sợ đứng lâu trước mặt hắn lại khiến hắn kích động.
"Con mẹ nó, ngươi diễn sâu lắm!" Trong trí nhớ của hắn, có vô số lần xảy ra chuyện tương tự rồi.
Hắn diễn vai người hùng luôn xuất hiện vào phút cuối, tưởng rằng mình rất oai, ai ngờ bạn lữ yếu đuối tội nghiệp của hắn lại là người chơi hệ diễn tinh.
"Ta...." Bạch Ngôn Lê liếm môi, không biết phải giải thích thế nào cho ổn.
Thương Phạt lạnh giọng, "Đám sư phụ các ngươi có ai chuyên môn đào tạo các ngươi cách lừa yêu quái không? Hay là Bạch Ngôn Lê ngươi có năng khiếu bẩm sinh!"
Tiểu nhân gian trá, nếu y không phải số hai thì trên đời này chẳng có số một.
"Có." Bạch Ngôn Lê khẽ đáp, "Đã được dạy rồi."
Thương Phạt siết ngón tay, nghiến răng kèn kẹt, "Cho nên lũ các ngươi đáng chết."
"Thân thể người đã đỡ hơn chưa?" Bạch Ngôn Lê do dự một chút, vẫn quyết định đi đến trước mặt Thương Phạt, "Còn phát tác nữa không?"
"Không mượn ngươi quan tâm." Thương Phạt phiền muốn chết.
"Chúng ta còn là bạn lữ..." Bạch Ngôn Lê mím môi, "Quan hệ chưa giải trừ.
Nhưng mà phu quân đáng lẽ trăm tuổi mới bị, vì sao lại sớm thế?"
Chuyện này không tìm hiểu rõ thì khó mà yên lòng.
"..." Thương Phạt trở mình, không thèm để ý.
"Người cứ như vậy..." Vốn chỉ định ở đây hai ba ngày rồi lên, nhưng Thương Phạt xảy ra chuyện, Bạch Ngôn Lê thực sự không dám rời hắn nửa bước.
"Ta đã nghĩ, sau khi ra ngoài sẽ đánh gãy hai chân ngươi, bẻ nát mười ngón tay ngươi." Thương Phạt hờ những nói ra những lời khiến người ta kinh hãi, "Nhưng lần này ngươi đã trợ khí cho ta, xem như thanh toán xong."
Bạch Ngôn Lê bước lại gần, quan sát vẻ mặt Thương Phạt, biết hắn đang nói thật.
Thực ra đến sớm là chuyện tốt.
Trăm tuổi trải qua chuyện này thì xem như lột xác, sau đó thực lực mới đạt đến một đỉnh cao mới.
Tuy nhiên, mấy chuyện này không nhất thiết phải nói với y.
"Vậy thì..." Bạch Ngôn Lê thấp thỏm cúi đầu, nhìn ngón tay mình cười khẽ, "Cảm ơn phu quân đã tha cho chúng nó."
"Quần áo trên người ta là do ngươi thay?" Thương Phạt bỗng nhiên để tâm đến một chuyện vặt.
Bạch Ngôn Lê vâng một tiếng.
Thương Phạt nhíu mày cảnh cáo, "Sau này đừng đụng vào ta."
"Tại vì toàn thân người chảy máu nên mới..." Nói tới đây, Bạch Ngôn Lê lại lo lắng, "Thân thể người thật sự không sao rồi chứ? Ta thấy người chảy nhiều máu lắm, không đau ư?"
"Lo chuyện mình đi." Bảo vệ hắn một thời gian dài như thế, dù thực lực có ngang hàng Thượng Cổ kỳ thì chắc cũng không dễ chịu.
Sắc mặt Bạch Ngôn Lê chỉ mới khá hơn được một chút.
Y vâng dạ đáp rồi kéo ghế ra xa ngồi.
"Khi nào ngươi lên?" Lột xác xong, Thương Phạt nóng lòng muốn thử kiểm nghiêm yêu lực của mình.
Trước đây, hắn cũng không kiêng dè gì trước mặt Bạch Ngôn Lê, nhưng bây giờ biết mạnh đến mức có thể trợ khí cho mình thì không thể dễ dàng bày hàng ra trước mặt y nữa.
"Ta không lên." Bạch Ngôn Lê kiên định nói, "Cho đến khi yên tâm hoàn toàn."
"Ta là đứa nhóc ba tuổi chắc." Thương Phạt cáu kỉnh, "Cút đi cho rồi."
"Không đi."
"?"
"Ta muốn trông nom người."
"Nếu như ta đoán không lầm thì tinh hình chiến trận đang vào thời điểm mấu chốt nhỉ?" Chiếm được Anh Chiêu phủ hay không là dựa vào mấy ngày này.
"Vâng."
"Ngươi không quản Hạo Nguyệt sao?"
"..." Bạch Ngôn Lê kéo ghế, đến bên chiếc bàn nhỏ, mở công văn ra xem, "Phu quân nói phải lắm.
Cảm ơn người quan tâm."
"..." Tức sùi bong bóng! Thương Phạt nghiến răng nghiến lợi, liếc mắt thấy cốc trà trên mặt bàn, hắn bỗng nhiên cong khóe miệng, tay phải cầm quạt để lên đùi, ngón tay trái khẽ giật.
Cốc trà màu xanh chầm chậm bay towics trước mặt hắn.
Rồi hắn liếc mắt một cái, nó tức thì bay vèo sang chỗ Bạch Ngôn Lê.
Với sức mạnh này, nếu Bạch Ngôn Lê chỉ là một người bình thường thì chắc chắn đầu sẽ thủng một lỗ.
Nhưng trước khi cốc trà va phải, nước trà bên trong đổ ào ra.
Bạch Ngôn Lê nhấc tay, cầm cuống công văn lên ngăn lại.
Toàn bộ nước trà đều dội lên đó, còn chiếc cốc bỗng nhiên lơ lửng trên không trung.
Sau khi y rút tay và cuốn công văn về, chén trà nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay y.
"Cảm ơn phu quân rót trà." Bạch Ngôn Lê mặt không biến sắc, đặt cuốn công văn ướt sang bên cạnh.
Thương Phạt nhíu mày, tay trái vỗ lên mặt bàn.
Sáu bảy cái cốc đồng loạt bay sang.
Thương Phạt sung sướng chờ xem cảnh y bị dội ướt như chuột lột.
Nhưng Bạch Ngôn Lê chỉ khẽ vung tay, bảy cái cốc đứng yên, một giây sau....Y quay đầu lại, dịu dàng mỉm cười, "Thôi, phu quân uống đi."
Bảy cái cốc bay ngược trở về, tốc độ còn nhanh hơn khi đến.
Thương Phạt nhíu mày, tay phải mở quạt ra.
Cốc trà rơi xuống đất vỡ nát, có mấy giọng nước bắn lên dính ướt mũi giày Thương Phạt.
"..."
Bạch Ngôn Lê quay đầu trở lại, tập trung vào bản công văn dưới ánh nến.
Thương Phạt tức giận, đập bàn đứng phắt dậy, "Bạch Ngôn Lê!"
"Vâng." Người kia khiêm tốn thưa, nhưng tốc độ phê duyệt vẫn không chậm lại tí nào.
Thương Phạt cau mày hít sâu mấy lần, ngửa đầu nhìn đỉnh lồng.
"Phu quân ra tay với ta trong lồng thì thiệt thòi lắm." Bạch Ngôn Lê khép công văn lại, nghiêm túc nói, "Sauk hi ra ngoài, ta đánh không lại phu quân.
Chờ lúc đó hãy đánh, được không?"
"Ta chỉ nói sẽ không bẻ mấy ngón tay ngươi." Thương Phạt gầm gừ, "Chứ không nói sẽ không đập chết ngươi."
"Phu quân có thể trả thù ta." Bạch Ngôn Lê khép mắt, đẩy công văn sang bên.
Y đứng dậy, quay lưng về phía ánh nến trên mặt bàn, "Nhưng người có thể hứa với ta là sẽ không nhắm vào Hạo Nguyệt được không?"
"Vi sao?" Thương Phạt nhớ tới một chuyện, "Lúc trước ngươi từng nói, nếu có yêu quái làm hại ta, thì dù có là Thượng Cổ kỳ ngươi cũng giết."
Lúc đó hắn chỉ xem như chuyện cười, tuy không nghĩ là thật nhưng cũng rất cảm động.
Giờ không như thế nữa.
Thương Phạt hỏi lại, "Nếu kẻ làm hại ta là con người thì sao?"
Bạch Ngôn Lê mím môi không đáp.
Thương Phạt bỗng nhiên cảm thấy cõi lòng lạnh ngắt, cắn răng nghiêng đầu đi, nhìn cái bóng của mình, lại lần nữa cảm thấy mất mặt.
Còn phải hỏi ư? Người này là thủ lĩnh tổ chức kháng chiến của loài người, sẵn sàng vì con người mà hy sinh tính mạng, thậm chí còn hiến thân cho hắn để thực hiện cái kế hoạch Đại mộng hồi chó má gì đấy.
"Nếu như giữa hai ta không xảy ra chuyện gì." Thật lâu sau, Bạch Ngôn Lê bỗng dưng lên tiếng, "Không có lừa dối, không có nhiệm vụ, không có Hạo Nguyệt, ta chỉ là ta, là Bạch Ngôn Lê, nếu có yêu quái nào làm hại ta, người có giết chúng không?"
Còn phải hỏi ư? Thương Phạt xoay người, câu trả lời rõ ràng trong mắt.
Trước khi biết tất cả những chuyện này đều là âm mưu kế hoạch, hắn là kẻ ra sao, lẽ nào Bạch Ngôn Lê không rõ.
"Phu quân sẽ làm." Bạch Ngôn Lê nhìn thẳng vào mắt hắn, rành rọt nói, "Cho nên ta cũng sẽ làm."
"Ngươi đùa ta đấy hả?" Thương Phạt cười lạnh, "Ngoài lũ Hạo Nguyệt ra, còn con người nào có thể làm hại ta?"
"Vậy..." Bạch Ngôn Lê lại hỏi, "Nếu ta chỉ là ta, trong tộc của phu quân có kẻ muốn giết ta, người có vì bảo vệ ta mà giết họ không?"
Thương Phạt trầm mặc.
Thật ra hắn đã từng nghĩ đến rồi.
Nếu như Bạch Ngôn Lê chỉ là Bạch Ngôn Lê, là con người bình thường ở cái thôn làng hẻo lánh nọ, được hắn đưa về nhà, vô tình chạm mặt lũ mất nết trong yêu tộc, bọn chúng muốn giết y, hắn có ra tay không?
Có.
Không cần nghĩ quá lâu, câu trả lời đã rõ ràng.
"Phu quân sẽ làm." Bạch Ngôn Lê vẫn luôn nhìn vào mắt Thương Phạt, dễ dàng đoán được đáp án, "Cho nên ta cũng sẽ làm."
Thương Phạt sửng sốt một giây, "Ngươi nói sẽ giết người trong tổ chức của mình sao?"
"Ta sẽ từ từ loại bỏ người ra khỏi mọi kế hoạch của Hạo Nguyệt, như thế bọn họ không lý nào lại làm hại người." Trong ánh mắt Bạch Ngôn Lê hiện ra thứ quang mang sắc bén hoàn toàn khác trước.
Y bình tĩnh nói, "Khi không còn trong kế hoạch của Hạo Nguyệt nữa, ta cũng chỉ là một người bình thường, có người mà mình yêu thương."
Thương Phạt quan sát người đối diện.
Bạch Ngôn Lê mỉm cười nói, "Phu quân yên tâm đi, sẽ không có ai dám trái lệnh ta đâu."
"Ngươi từng giết yêu quái chưa?" Thương Phạt hỏi một câu có vẻ rất ngớ ngẩn.
Bạch Ngôn Lê quả quyết gật đầu.
Thương Phạt tò mò hỏi, "Kẻ mạnh nhất là ai?"
"Là ai?" Người nọ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Ta không biết tên, đụng mặt ở Điện Phục."
"Hả?"
"Hắn tìm cách khai mộ."
"Mộ?" Thương Phạt kinh ngạc nói, "Ở Điện Phục cũng có Mộ sao?"
"Đương nhiên rồi."
"Yêu quái cũng có thể khai mộ sao?"
"Hắn không làm được, chỉ đang tìm cách khai mộ thì bị chúng ta phát hiện ra." Bạch Ngôn Lê vừa nói vừa ngồi xuống, "Xảy ra xung đột, hắn đã giết được rất nhiều người của chúng ta."
"Rồi sao?" Thương Phạt cảm thấy hứng thú, ra ghế dài ngồi nghe.
Bạch Ngôn Lê nhớ lại, "Chúng ta bày trận, hy sinh mất gần nghìn thành viên của tổ chức mới giết được hắn."
"Là yêu quái Thượng Cổ hậu kỳ à?"
"Là yêu thánh."
Yêu thánh là cảnh giới trên Thượng Cổ kỳ.
Thương Phạt nheo mắt, "Các ngươi còn giết được cả yêu thánh?"
"Vì giết hắn mà đánh sụp luôn cả ngôi mộ." Bạch Ngôn Lê không nói cụ thể.
Thương Phạt thắc mắc, "Dù la ở Điện Phục, Yêu Thánh kỳ là đủ để xưng bá một phương rồi, sao ta không nghe tiếng tăm gì?"
"Trước đây phu quân có quan tâm mấy chuyện này sao?" Bạch Ngôn Lê nhẹ nhàng hỏi.
Thương Phạt cứng họng.
"Phu quân mệt không?" Bạch Ngôn Lê lại hỏi, vươn tay về phía trước thăm dò.
Thương Phạt không tránh, để mười ngón tay y chạm lên cổ tay mình.
Bạch Ngôn Lê kiểm tra thân thể bạn lữ, dịu dàng nói, "Người nên điều chỉnh lại một chút."
"Ngươi thật sự...." Thương Phạt phức tạp nói, "Sau khi bại lộ thì chẳng giữ ý gì với ta nữa."
"PHu quân muốn ta cư xử với người thế nào cũng được hết." Bạch Ngôn Lê thành thật nói, "Người muốn ta ra sao?"
"Ta muốn ngươi chết đi." Thương Phạt đứng phắt dậy.
Bạch Ngôn Lê ngửa đầu, "Phu quân, sau này nếu có gặp một người hay yêu quái nào vừa ý, người nhất định phải cảnh giác."
"Để làm gì?"
"Vì có thể kẻ đó cũng như ta." Bạch Ngôn Lê chỉ vào mình, giải thích, "Có mục đích riêng."
"Ngươi cho rằng ta sẽ lại tìm một con người làm bạn lữ sao?" Thương Phạt lui lại, nhếch môi cười chế giễu.
Bạch Ngôn Lê lại nắm ngay trọng điểm, "Phu quân sẽ cưới bạn lữ mới à?"
Thương Phạt nhìn y chằm chằm, bỗng nhiên cong môi, "Đương nhiên, không thì sao chứ?"
"..."
"Cuộc đời yêu quái dài đằng đẵng, sống một mình thì tẻ nhạt." Thương Phạt vừa nói vừa cầm quạt gõ gõ cằm, "Tuy nói là âm mưu, nhưng sau khi có bạn lữ, ta cũng phát hiện ra nhiều điều hay, cho nên ngươi nghĩ mà xem?"
"PHu quân định tìm bạn lữ như thế nào?" Không nhận ra lời ám chỉ của Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê chỉ cau mày.
"Tâm tư đơn giản một chút." Thương Phạt thu tay về, "Ít nhất là không khiến ta muốn giết y."
"Ta có thể đưa cho người một đề xuất không." Bạch Ngôn Lê khá nghiêm túc nói, "Cưới ai thật lợi hại ấy."
"Lợi hại?" Cảm thấy giọng điệu của y khác thường, Thương Phạt quay sang nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngôn Lê.
"Phải, thật lợi hại." Y hít sâu một hơi, "Bởi vì ta sẽ ghen."
"Cho nên?"
"Sợ không kiềm chế được." Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói, "Sẽ giết chết y."
Thương Phạt, "..."
"Nếu ta giết y, chắc phu quân sẽ hận ta lắm."
"Bạn lữ mà ta tìm về, có thể để ngươi giết một cách dễ dàng hay sao?"
Bạch Ngôn Lê cũng gật đầu, "Khó nói được."
Thương Phạt, "Ngươi đang uy hiếp ta?"
"...Xin lỗi."
"Trước tiên ngươi cứ nghĩ xem mình có sống được đến lúc ấy không đã." Thương Phạt thâm trầm nói, "Không chừng ngươi cũng chẳng bay nhảy được mấy ngày nữa đâu."
Vì chẳng có bạn lữ tương lai nào ở đây cả, chỉ có một người một