"Giết ta thì thiên hạ cũng chẳng thái bình được đâu." Đặt khăn xuống, Bạch Ngôn Lê ngồi nghiêm chỉnh, "Sẽ lại có Thiên Xu khác xuất hiện thôi."
"Thiên Xu mới chưa chắc đã lợi hại như ngươi." Thương Phạt thuận miệng nói, nhưng rồi sực nhận ra, bèn quay mặt đi.
Bạch Ngôn Lê sửng sốt một chút, bỗng nhiên bật cười, "Phu quân đang khen ta đấy sao?"
"Phải." Thương Phạt tức giận nói, "Lấy thân phận yêu quái, khen ngươi giết yêu quái giỏi."
"..."
"Nhưng rốt cuộc ngươi tính làm gì?" Thương Phạt hỏi chuyện này, "Lẽ nào ngươi muốn giết sạch yêu quái trong thiên hạ?"
"Không khả thi."
"Ngươi cũng biết là không khả thi?" So với mấy lần suy đoán phong bị lẫn nhau, bây giờ dù vẫn đang bị nhốt trong lồng, nhiều lời không nên nói cũng đã nói ra, mà Bạch Ngôn Lê trả lời có vẻ thành thật, nên hắn nói chuyện cũng trở nên thoải mái hơn.
"Đương nhiên là không khả thi.
Đại lục có vô số yêu tộc, làm sao mà giết hết được?" Bạch Ngôn Lê nhã nhặn nói, "Mà nhiều yêu tộc lại yếu ớt như con người.
Bọn họ cũng bị kẻ mạnh chèn ép mà thôi."
"Ngươi còn thương xót bọn họ?" Thương Phạt lấy làm ngạc nhiên.
"Là đồng cảm." Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói, "Đều là kẻ yếu với nhau.
Như bán yêu vậy, hoàn cảnh của họ thực ra còn tệ hơn con người."
"Nếu không định giết yêu quái." THương Phạt từng bước thăm dò, "Mục đích tồn tại của Hạo Nguyệt là gì? Các ngươi làm tất cả những chuyện này vì cái gì?
Nếu là lúc trước, cho rằng Hạo Nguyệt thật ra là con rối bị các yêu tộc giật dây, là một nhóm người ôm lòng căm hân cực đoan thì vấn đề rất dễ giải thích rồi.
Nhưng càng tiếp xúc sâu hơn, Thương Phạt càng nhân thấy những người này không hề mù quáng.
Bọn họ tính toán tinh vi tất cả, mỗi một hành động nhỏ đều có mục đích, đêu là một bước để tiến hành nhiệm vụ tiếp theo, chứ không đơn giản là bị thù hận che mờ mắt.
"Phu quân đã nghe một câu nói của loài người chưa?"
"Cái gì?"
Dưới ánh nến vàng, một người một yêu vô cùng hòa thuận.
"Cho con cá không bằng dạy bắt cá."
"Hả?"
Bạch Ngôn Lê vừa kể lại điển cố liên quan đến câu nói, vừa thong thả thu dọn mặt bàn, "Không thể cứu vớt được.
Dù Hạo Nguyệt có đông thành viên hơn nửa, mở ra bao nhiêu ngôi mộ nữa, cũng chẳng thể cứu vớt hết con người trên thế gian."
"Cho nên?" Thương Phạt cau mày.
"Chỉ có thể thay đổi toàn bộ hoàn cảnh sống."
"Làm sao để thay đổi?" Thương Phạt nghiêm túc nghĩ, "Thân thể yêu quái và con người sinh ra đã khác, ngươi định sửa đổi thế nào?"
"Ừm." Bạch Ngôn Lê chỉ nói thế, rồi đứng dậy sửa sang giường chiếu.
Thương Phạt đi theo y, "Ý ngươi là lập ra quy tắc mới trong thiên hạ?"
Phủi phủi tấm chăn, Bạch Ngôn Lê cởi giày, leo lên kéo ga đệm.
Thương Phạt mân mê cằm mình, đứng ở cuối giường, nhìn cái mông y cong lên khi dọn dẹp, "Muốn lập quy tắc mới thì phải giết sạch lũ Ứng Long trong Hoàng Thành cơ."
Hiện giờ quy tắc trên khắp đại lục Hồng Nguyệt đều do tộc Ứng Long đặt ra mà.
"Bọn họ nô dịch và chăn nuôi loài người, quả thật đáng chết vạn lần." Bạch Ngôn Lê xoay người xuống giường, "Nhưng từ một góc độ khác, dù quy tắc có tàn khốc thận, nhưng nếu không có quy tắc ấy, con người sẽ còn chết nhiều hơn."
Hoàng Thành đã đưa ra quy định, phân con người vào cấp bậc gia súc, tuy rằng đáng trách, nhưng nếu không có quy định ấy tồn tại để cho con người chí ít được sống và tiếp tục sinh con để cái thì e rằng đã sớm bị tuyệt chủng.
"Ngươi bình tĩnh thật." Thương Phạt cũng nhìn theo y.
Bạch Ngôn Lê múc chậu nước, cặm cụi lau sàn, "Hơn nữa, dù không còn Ứng Long thì con người sẽ thoát được cảnh nô dịch sao?"
"Không chừng đấy." Thương Phạt thong thả nói, "Yêu tộc khác lên nắm quyền thay, có khi quy tắc lại thay đổi."
"Cũng đồng nghĩa với việc có khả năng còn tệ hơn đúng không?" Bạch Ngôn Lê ngồi thẳng dậy, vuốt gọn tóc ra sau, "Dù tộc Ứng Long chia con người vào cấp bậc gia súc nhưng cũng vì thế mà cho phép con người sinh sản.
Cũng như loài người chúng ta nuôi gà vịt, bọn họ tạo ra tiền bạc, phân chia thành trấn, tạo nơi sinh sống cho con người.
Nếu yêu tộc khác lên nắm quyền ở Đế Kỳ, lỡ đâu họ cho rằng sự tồn tại của con người là không cần thiết thì sao?"
"Ta hiểu rồi." Thương Phạt bỗng lớn tiếng, "Yêu quái chống lưng cho các ngươi hẳn là muốn chiếm quyền trong tay Ứng Long, cho nên chắc chắn đã hứa với các ngươi điều kiện gì đó phải không?" Chọn lựa một yêu tộc bất kỳ để lên thay thì rất nguy hiểm, nhưng nếu đã có thỏa thuận từ trước thì sao?
"..."
"Ngươi nói cho ta, kẻ đó là ai?"
Bạch Ngôn Lê biểu hiện tương đối rõ ràng, y nhìn Thương phạt, miệng kín như bưng.
Thương Phạt cáu giận.
Hắn không chịu được ánh mắt của y, bèn đi tới giật cây chổi trong tay y, quẳng sang bên, "Ta rất khó chịu với thái độ của ngươi bây giờ đấy."
"Chỉ cần là yêu quái, ai nắm quyền cũng như nhau." Bạch Ngôn Lê bất lực nói, "Dù có quy tắc đi chăng nữa cũng không nên do yêu quái đặt ra."
"Hả?"
"Không ai nên đặt ra quy đinh.
Thứ gọi là quy định ấy, phải từ từ hình thành mới tốt nhất."
Câu nói quá khó hiểu, khiến Thương Phạt nhức đầu.
"Hình như phu quân muốn học phù tự?" Bạch Ngôn Lê lấy vài tờ giấy trắng, trải ra bàn, chủ động nói, "Để ta dạy người."
"Ngươi biết rõ các yêu tộc ở Đế Kỳ đến mức nào?" Thương Phạt đi tới, nhưng không chú ý đến mấy thứ văn tự ngổn ngang kia.
"Số lượng yêu quái sống trong Đế Kỳ rất đông, giống như xã hội loài người."
"Ngươi tới rồi à?"
"Vâng, tới rồi."
"..." Thương Phạt ra hiệu cho y ngồi xuống, "Hoàng thành thì sao?"
"Đương nhiên là không vào được." Bạch Ngôn Lê lặng lẽ đến ngồi cạnh hắn.
Thương Phạt lại hỏi, "Ngươi hiểu bao nhiêu về phân chia thế lực của các yêu tộc Đế Kỳ?"
"Ừ thì..." Bạch Ngôn Lê suy nghĩ một chút, bèn giải thích, "Ta thấy giống như một ngôi làng."
"?"
"Nghĩa là có rất nhiều yêu phủ, giống như trong làng có rất nhiều hộ gia đình.
Không như các phục ngoài, những yêu phủ ở phục ngoài thường có lãnh địa rất rộng lớn.
Còn ở Đế Kỳ, một yêu phủ nắm giữ được một con phố thôi đã là giỏi lắm rồi."
Nếu xét theo hướng này thì quả thật giống cái làng.
"Toàn bộ vật chất của cải tốt nhất đều tập trung tại đó, hơn nữa cũng là nơi có linh lực mạnh nhất lục địa.
Dù làm việc gì cũng cần rất nhiều linh tinh thạch.
Yêu quái bình thường vào đó mấy ngày là sẽ rầu rĩ đi ra thôi."
Ồ, rất hiểu biết.
"Hơn nữa, không được thoải mái như bên ngoài." Bạch Ngôn Lê nói tiếp, "Yêu quái tại Đế Kỳ sống rất biết điều, bởi vì ai biết lỡ đâu đụng phải yêu quái lợi hại, mất mạng như chơi."
"Ngươi sống ở đó bao lâu?"
"Hơn nửa năm."
"Hẳn là để theo dõi Hoàng Thành nhỉ?"
"Không hẳn thế." Bạch Ngôn Lê trầm ngâm nói, "Những yêu phủ xưng bá mấy con phố, cuối cùng vẫn sẽ là nô bộc cho những gia tộc mang trong mình huyết mạch yêu thần mà thôi."
Điều đó chẳng sai, toàn bộ yêu quái trên thế gian đều phải quỳ lạy dưới chân con cháu yêu thần.
"À, nhắc mới nhớ." Bạch Ngôn Lê sực tỉnh ra, "Phu quân, người là Ly Chu phải không?"
"Ngươi nhìn thế nào mà bảo ta là Ly Chu?" Thương Phạt trợn trừng mắt, xoay mấy vòng để cho Bạch Ngôn Lê ngắm từ đầu đến chân.
"Tại vì phu quân không phải Ứng Long mà." Bạch Ngôn Lê nhớ có lần nhắc đến Ứng Long, phu quân nhà mình lộ rõ vẻ mặt ghét bỏ.
"Không phải rồng thì là con chim ngu kia à?"
*Lời editor: Phạt ơi, anh không thích làm phượng quàng ba chân rực lửa thì thôi, sao anh nói nó như con flappy bird vậy?
"..."
"Ta giống con chim ngu đó chỗ nào?"
Cũng thái độ chán ghét y như với tộc Ứng Long, Bạch Ngôn Lê do dự mãi, luôn nghĩ hoài chẳng thông, "Thế phu quân là Lương Quy sao?"
"Nói xem, ngươi biết bao nhiêu về con cháu yêu thần."
"Trên đại lục có ba gia tộc nắm giữ huyết mạch yêu thần.
Một là tộc Ly Chu ở Đế Sơn, hai là tộc Ứng Long ở Hoàng Thành, ba là tộc Lương Quy ở Thông Thiên.
Nhìn tính cách va dung mạo của phu quân." Bạch Ngôn Lê do dự nói, "Ta cứ tưởng người là Ly Chu."
Thương Phạt cảm thấy có nói nữa cũng vô nghĩa.
Hắn ngầm suy đoán thân phận của yêu quái đang hợp tác với Hạo Nguyệt, đầu óc dần trôi xa.
"Phu quân? Phu quân?"
"Hả?" Khi sực tỉnh lại, hắn thấy có bàn tay huơ huơ trước mặt mình.
Thương Phạt vỗ cho một cái, lạnh nhạt nói, "Chả hiểu gì hết!"
"Nhưng bây giờ cả người cả yêu trên khawos thế gian đều biết, ba tộc này thống trị tất cả yêu quái trên đời."
"Không phải nói ngươi." Thương Phạt lại quay sang nhìn mặt bàn, "Được rồi, không phải ngươi nói sẽ dạy ta phù tự sao.
Dạy mau lên."
"Vâng." Tuy Bạch Ngôn Lê không cam lòng nhưng biết tính khí bạn lữ của minh nên không dám hỏi nhiều, nghiêm túc giảng giải.
Lần này y xuống để dưỡng thương, sau đó lại vì lo lắng cho tình trạng thân thể của Thương Phạt nên một người một yêu chung sống suốt bảy tám ngày, những ngày thoải mái vô lo, không tranh với đời.
Mỗi khi rảnh rỗi, Thương Phạt lại nằm dài ở trong lồng, chán thì lại mở công văn ra xem.
Nhờ thế, hắn nắm giữ được không ít tình hình ở Hạo Nguyệt.
Ban đầu còn thấy ổn, nhưng dần dần, hắn càng thấy kỳ lạ hơn.
Rốt cuộc mới tìm được cơ hội, Bạch Ngôn Lê bàn giao công việc với đám người hầu xong, hắn mới túm lấy y.
"Ngươi để ta biết nhiều chuyện như thế." Hất cằm sang chồng công văn, hắn hỏi, "Không sợ à?"
"Sợ gì cơ?" Bạch Ngôn Lê rất thản nhiên.
Thương Phạt nghiêm túc nói, "Ngươi không quên ta là yêu quái chứ?"
"Có liên quan gì?" Bạch Ngôn Lê ung dung cực kỳ, "Phu quân sẽ làm gì hay sao?"
"Không biết được..." Thương Phạt nửa cười nửa không, "Lỡ đâu sau khi ra ngoài ta lại nổi hứng, đánh chết lũ người các ngươi."
"Phu quân không làm thế đâu." Bạch Ngôn Lê khẳng định.
Thương Phạt nhíu mày, "Ngươi dựa vào đâu mà kết luận? Không phải ngươi tưởng ta vẫn còn chút tình cảm gì với ngươi đấy chứ?"
"Tính cách phu quân." Bạch Ngôn Lê thở dài, "Sẽ không làm chuyện phiền phức." Hơn nữa, nhân lúc con kịp thì phải tẩy sạch quan hệ giữa Đông phủ và Hạo Nguyệt mới là điều sáng suốt.
"Tính cách của ta?" Thương Phạt nhớ hai hôm trước y còn đoán hắn là Ly Chu bởi vì tính tình hắn, "Tính cách ta thế nào?"
Bị lôi vào cái kế hoạch chó chết này, sau khi ra ngoài thì phải giết hết lũ người Hạo Nguyệt mới là điều bình thường chứ.
"Phu quân rất lười biếng." Bạch Ngôn Lê bổ sung, "Thích sống đơn giản."
"Có rất nhiều thứ không như ngươi dự tính." Thương Phạt nói lời đầy thâm ý.
"Vâng." Bạch Ngôn Lê đáp qua loa, "Phu quân ăn cơm trước đi."
Y ở trong lồng thêm hai ngày, cuối cùng đến một buổi sáng nọ, tiếng chân lộn xộng phát ra từ cầu thang, kế đó là một nhóm người hớt hải chạy xuống, người cầm đầu có vẻ rất sốt sắng.
Thương Phạt dựa vào thành giường, ung dung nhìn Bạch Ngôn Lê ra khỏi lồng.
Hơn mười người đồng loạt quỳ gối xuống trước mặt Bạch Ngôn Lê, nói gì đó rất khẽ.
Với nhĩ lực của Thương Phạt thì đáng lẽ phải nghe được, nhưng mà...Đám người này lại phòng hắn như phòng trộm.
Bên ngoài lồng có dán bùa chú, Thương Phạt không nghe thấy, chỉ nhìn được môi bọn họ mấp máy.
Sắc mặt Bạch Ngôn Lê từ đầu đến cuối tạm xem như bình tĩnh.
Chơ mấy người kia nói xong, y phất tay bảo họ lui rồi quay lại lồng.
Thương Phạt nhìn y, chờ y nói gì đó.
Nhưng Bạch Ngôn Lê do dự mãi, cuối cùng vẫn đứng bên cạnh bàn chứ không lập tức đến chỗ hắn.
Y sắp xếp công văn cùng những món đồ sinh hoạt thường ngày của mình, dọn ra khỏi lồng hơn nửa.
Trong lồng tự nhiên trống trải, Thương Phạt thấy không quen.
"Phu quân, ta phải lên kia trước."
Thương Phạt không đáp.
Bạch Ngôn Lê cúi đầu, "Cuộc chiến sắp ngã ngũ rồi.
Ta phải tới thành Tử Thủy."
"Ngươi không cần báo cáo với ta." Thương Phạt ngắm nghía quả cầu trong tay, ngẫm nghĩ một chút rồi ném ra ngoài.
Bạch Ngôn Lê đón lấy, vẻ mặt nghi hoặc, "Sao vậy?"
Chắc là thứ phù khí lợi hại nào đó, nhưng mấy ngày nay chơi mãi chẳng biết dùng như nào, hơn nữa, "Ta cầm đồ của ngươi làm cái gì."
"Vậy..." Không tỏ vẻ ghét bỏ, Bạch Ngôn Lê liếm môi nói, "Ta sẽ trở về ngay.
Phu quân chờ ta nhé."
"Làm như không chờ thì ta có thể ra khỏi đây ấy." Thương Phạt phát cáu.
Bạch Ngôn lê ngước nhìn hắn đầy lưu luyến, "Phu quân bảo trọng."
"Cút." Thương Phạt chỉ phun một chữ, chờ khi tiếng chân y trên thang đá biến mất hẳn, hắn mới bò dậy khỏi giường.
Xác định trong căn phòng dưới lòng đất không còn ai, hắn nhắm mắt, một lần nữa tim cách phá phong ấn.
Lần này, hắn tập trung sức vào một số điểm mấu chốt.
Mấy ngày qua hắn liều mạng học phù tự, có chút thu hoạch, chưa kể trước đó cũng từ từ hiểu được một vài nguyên tắc rồi.
Bạch Ngôn Lê đi chuyến này hơn mười ngày.
Thương Phạt tính toán tiến độ tu luyện