Bay lượn giữa không trung, Thương Phạt nhìn khe núi cách đó không xa.
Ngọn lửa đầu tiên bốc lên từ một căn nhà nào đó, nhanh chóng lan khắp cả thôn làng.
Lửa cháy nhiều ngày liên tiếp, những bức tường sụp đổ, con đường nối liền các hô gia đình cũng biến mất theo.
Tư Vĩ lặng lẽ đứng phía sau.
Chu Yếm phóng hỏa xong bèn bay về chỗ tôn chủ.
Thương Phạt nhìn biển lửa, dù cách xa vài dặm, nhưng lửa cứ như bốc đến tận trời.
Vô số thú hoang và tinh quái kéo nhau chạy trốn, khói bốc lên mù mịt.
Trong hoàn cảnh này, Chu Yếm không dám mở miệng, chỉ có thể lo lắng nháy mắt ra hiệu với lão nhện.
Tư Vĩ không biết là không hiểu hay không dám hiểu, chỉ ngậm chặt miệng.
Ánh mắt Thương Phạt ngày càng trôi xa, nhìn chằm chằm biển lửa trước mặt, nhưng lại như không thấy gì.
Bầu không khí có chút ngột ngạt.
Đứng ở khoảng cách xa thế này mà Chu Yếm vẫn cảm thấy hơi nóng của lửa cứ như phả hết vào mặt.
Dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng phu chủ là tinh chủ của Hạo Nguyệt, trước đây không lâu phu chủ còn giam cầm tôn chủ của hắn, ắt hẳn khúc mắc rất nhiều.
Thân làm thuộc hạ, hắn muốn khuyên vào câu nhưng chẳng biết phải mở lời thế nào.
Hắn đang phân vân thì Thương Phạt chậm rãi nhấc tay lên, sờ sờ gò má minh.
Lửa ở xa như thế, sao lại nóng bừng thế này.
Cõi lòng lạnh lẽo bao nhiêu, khóe mắt bỏng rát bấy nhiêu.
"Tôn chủ...." Tư Vĩ rất lo lắng, tiến lên gọi khẽ.
Thương Phạt quay người lại, ánh mắt như có như không liếc qua hai vị đầy tớ, lạnh nhạt nói, "Đi thôi."
Sau một câu này, Chu Yếm và Tư Vĩ theo hắn rời Hoang Phục.
Trên đường, hai vị đại yêu không ngừng xô đẩy nhau, cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
Khác với khi đến, trên đường về, họ chứng kiến thêm vô số cảnh hỗn loạn.
Không chỉ con người, thi thoảng còn có xác yêu quái và bán yêu nằm rải rác.
Tư Vĩ tách nhóm đi tìm đồ ăn vài lần.
Thương Phạt không hỏi, sau khi lão về chỉ có thể tìm Chu Yếm để thảo luận.
"Yêu phủ mọc lên khắp nơi." Đông phủ độc bá thời gian qua, trấn áp rất nhiều thế lực, bây giờ lại bất ngờ sụp đổ, không cần nói cũng biết, quần hùng khắp nơi nổi lên tranh giành địa bàn, "Tiến về phía trước, chúng ta cũng phải cẩn thận hơn."
Ai mà biết liệu có kẻ nào không có mắt tấn công bọn họ hay không.
Dù sao đi nữa, trông bọn họ cũng giống như ba yêu quái lang thang bình thường, rất dễ thành đích ngắm.
Tư Vĩ dặn dò thế thôi chứ trong lòng lại có chút tự cao tự đại.
Dù thực lực còn chẳng hơn ai nhưng lão cũng xem như đã đạt cấp đại yêu, lại còn thuộc hạ số một của vị đại tôn kia nữa.
"Ừ." Chu yếm lười để ý đến bụng dạ nhỏ mọn của lão, chỉ đáp một tiếng có lệ.
Không cùng suy nghĩ với Tư Vĩ, Chu Yếm vừa lo lắng cho Thương Phạt, lại lo cho tình hình yêu phủ sau khi mới giải tán.
Đông phủ có trăm vạn yêu quân, quản lý địa bàn rộng lớn cùng vô số yêu tộc phục tùng, gia chủ chỉ nói một câu giải tán liền giải tán, những người, yêu quái và bán yêu đi theo hắn phải làm sao?
Giờ gia chủ dứt khoát bỏ đi, phu chủ cũng mất tích, không những bị yêu quái Điện Phục nhắm đến mà yêu tộc nhỏ lẻ khắp nơi cũng đuổi giết bọn họ.
Ngay cả các thuộc hạ cũ của hắn, e rằng nhiều người đã bỏ mạng.
"Haizzz." Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến lại thở dài.
Tính cách Chu Yếm thẳng như ruột ngựa, lại chưa từng yêu đương cưới xin bao giờ, nghĩ hoài chẳng hiểu được.
Thương Phạt không biết tâm tư của hai thuộc hạ.
Sau khi tìm về Bạch gia thôn, chẳng những không được nhìn ngắm vẻ đẹp xưa lần cuối, mà lại tận mắt hiểu được thế nào là một Đại mộng hồi, trong lòng hắn vừa buồn cười, vừa thương cảm, vô cùng phức tạp.
Tạm thời chưa biết phải làm sao, nửa cảm thấy thôi bỏ đi, cứ thế về Đế Kỳ là được, nhưng nửa lại không cam lòng.
Không cam lòng gì cơ chứ? Hắn cũng đã khiến Bạch Ngôn Lê phải chịu nỗi đau thể xác rồi, phá hủy kế hoạch của y, đẩy y vào cảnh hiểm nghèo rồi, theo lý mà nói thì bọn họ chẳng ai nợ ai nữa.
Chẳng ai nợ ai thật ư?
Mới nghĩ đến thế, trong lòng hắn lại khó chịu.
Nhưng nếu có ai bảo hắn đi tìm và giết Bạch Ngôn Lê, hắn hoàn toàn không có ý định ấy.
Nói sao nhỉ....!Nhiều năm chung giường chung gối, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng từng thật lòng yêu thương y.
Còn Bạch Ngôn Lê, y chỉ thực hiện kế hoạch, không phải gặp hắn rồi lợi dụng hắn, mà là ngay từ trước khi gặp gỡ đã là một phần kế hoạch rồi.
Sau này, y chủ động hủy bỏ mưu đồ đã dày công xây dựng bất lây, dốc hết sức bảo vệ hắn....
Bảo vệ hắn? Thương Phạt tự hỏi bản thân, ngươi tin những biểu hiện của y hay sao?
Một sự bất tin vạn sự bất tín, Thương Phạt cảm thấy có lẽ mình vĩnh viễn không thể tin tưởng Bạch Ngôn Lê một cách đơn giản như trước kia.
Nhưng cũng không cần phải tin hay không tin gì nữa.
Hắn đã đẩy Bạch Ngôn Lê vào hiểm cảnh, nếu Bạch Ngôn Lê may mắn thì sẽ thoát khỏi sự truy sát của các yêu quái Điện Phục, không may thì chắc mất mạng rồi.
Mà kể cả còn sống đi nữa, người của y ở thành Tử Thủy chết sạch, chưa chắc y đã không căm hận hắn.
Dù rằng....Thương Phạt ngồi dưới tàng cây nhắm mắt lại....hắn không thấy bản thân mình sai.
Bởi vì cứ bỏ qua cho y thì hắn không cam lòng! Từ đầu đến cuối bị y đùa bỡn, làm sao nuốt trôi nổi cục tức này.
Cứ nghĩ đến chuyện nếu đối tượng tiến hành kế hoạch là một ai khác không phải là mình, Bạch Ngôn Lê cũng sẽ diễn màn kịch vợ chồng với kẻ đó, hầu hạ kẻ đó, chung giường kẻ đó, hắn lại phẫn nộ bừng bừng.
Hai tay che mặt, Thương Phạt nằm nhoài ra.
Nghĩ đến chuyện này, hắn bỗng nhớ đến cổ tay y, nơi y đêu chiếc vòng hắn tặng với sự trân trọng tột cùng, cũng là nơi đã từng buôc 499 sợ dây dính máu đồng bạn.
Khi hắn giải tán và rời Đông phủ, liệu Bạch Ngôn Lê có vì đau khổ mà lại tự dằn vặt mình hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Thương Phạt thở dài thườn thượt.
Một trận mưa vừa trút, bãi cỏ vẫn còn ướt đầm.
Trong không khí phảng phát mùi hương của một loài hoa không tên, xa xa có hai đứa thuộc hạ đang chụm đầu vào nhau bàn tán chuyện của hắn.
Thương Phạt làm ngơ bọn họ, lắng tai nghe chim hót, suy nghĩ lại bắt đầu bay xa.
Nếu mọi thứ đảo ngược thì sao? Nếu như tình cảnh của con người hiện nay là tình cảnh yêu quái đang gặp phải, đứng trên lập trường của Bạch Ngôn Lê, hắn có thể từ bỏ không?
Quay lưng với Hạo Nguyệt, quay lưng với những người đã hy sinh cho mình, quay lưng với những vị sư phụ nuôi dậy mình từ nhỏ, quay lưng với đồng đội cung nhau sống chết.
Cũng như hắn đối với gia tộc, ắt hẳn Bạch Ngôn Lê coi Hạo Nguyệt như người nhà.
So với hắn, chẳng phải gánh vác bất cứ trách nhiệm nào, đôi vai Bạch Ngôn Lê lại luôn bị đè nặng.
"Haizzz." Ngồi dậy, Thương Phạt lại cúi đầu.
Nghĩ mãi, nỗi hận dần vơi đi, dù trả thù hay không trả thù, rốt cuộc hắn cũng chẳng thoải mái được.
Suốt dọc đường, hắn nghĩ miên man quá nhiều, chẳng sắp xếp nổi tâm trạng rối bời, cho nên phó mặc hết cho Chu Yếm dẫn đường.
Vì Tư Vĩ nói tôn chủ đến từ Đế Kỳ cho nên Chu Yếm nghĩ hẳn là hắn muốn về Đế Kỳ.
Kết quả là từ Hoang Phục tới Yếu Phục, chỉ thêm vài ngày nữa là tới Tuy Phục, bạch tố mà bọn họ cưỡi bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Bay đường dài tốn sức, mà Thương Phạt lại đầu óc trên mây, Tư Vĩ đề nghị bắt ba con Bạch Tố để bay cho nhanh.
Bọn họ cố gắng tránh xa những thành thị của con người, nhưng đường vắng bao giờ cũng có yêu tộc ẩn nấp trong rừng rậm, không thể tùy tiện ra vào địa bàn của họ, chẳng ngờ mới đến đây đã gặp chuyện rồi.
Tư Vĩ nhảy xuống trước, biến thành hình người, trông không khác một ông lão bình thường, đi trước thăm dò.
Chu Yếm tìm một ngọn núi gần đó để quan sát.
Thương Phạt chỉ biết phương hướng đại khái chứ không quan tâm lộ trình.
Lúc này hắn mới coi như tỉnh táo một chút.
Hai vị thuộc hạ đều dừng lại, ngồi trên lưng bạch tố nhìn xuống.
Có khói đen bốc lên từ một ngôi làng nhỏ, cách đó vài trăm bước có tiếng phụ nữ và trẻ nhỏ kêu khóc thảm thiết.
Sau vài tiếng nổ ầm vang, giữa làng xuất hiện ba con thú lớn với cái đầu đỏ rực.
"Tôn chủ...." Tư Vĩ vừa vòng qua trấn thăm dò, quay về quỳ một chân trước mặt Thương Phạt, "Có yêu quái tấn công làng."
"Chỗ này là chỗ nào?" Thương Phạt liếc mắt nhìn Chu Yếm.
"Là địa bàn cũ của yêu phủ ta.
Đông phủ vừa sụp đổ, những địa phận trước kia họ quản lý trở nên mất kiểm soát.
Bởi vì lúc trước có Đông phủ bảo hộ nên người tụ về đây sống rất đông.
"Không chỉ để bắt người ăn thịt," Tư Vĩ ngẩng đầu, "Mà còn để trả thù."
"Trả thù?" Thương Phạt mở miệng.
"Hoar a Mông phủ có vị gia thần vào trong trấn bắt mấy người ăn, những người sống sót báo báo sự việc lên yêu phủ.
Gia thần quản lý nơi này đã hạ lệnh giết không ít yêu quái của bọn họ."
Hóa ra là ân oán từ trước.
Thương Phạt gật đầu.
Chu Yếm nhìn hắn chờ chỉ thị.
Theo lý mà nói, dù có là địa bàn của Đông phủ, lâu lâu vẫn xảy ra chuyện có người bị ăn thịt.
"Nhưng sau khi ngài tuyên bố giải tán Đông phủ, MÔng phủ không chờ được nữa, lập tức ra tàn sát những thành viên cũ còn chưa kịp rút chạy." Tư Vĩ căm phẫn sục sôi, bắt đầu xắn tay áo.
Nhưng mà vị gia chủ tôn quý của lão lại chẳng tỏ thái độ gì.
Thương Phạt không hạ lệnh, chỉ tiếp tục giục bạch tố đi về phía trước.
Từ đây trông thấy được có bốn năm yêu quái xông vào trấn tàn sát, một vài con khá yếu, con mạnh nhất thì hiên nguyên hình, trắng trợn hoành hành khắp thôn.
Vì thân hình khổng lồ, những con thú này chạy đến đâu thì phá sập nhà cửa đến đó, đuôi quét một cái đã đánh văng vô số người, chưa kể chân dẫm đạp lên vô số thi thể.
Thương Phạt vốn dĩ coi thường con người, nhưng sau khi quen biết Bạch Ngôn Lê thì yêu ai yêu cả đường đi.
Có điều bây giờ, cũng chính vì y mà tâm trạng hắn càng phức tạp.
Chỉ là thấy thảm kịch xảy ra trước mắt, hắn không thể thờ ơ không động lòng như trước kia.
Thương Phạt giơ tay lên, chuẩn bị hạ lệnh.
"Nhìn kìa!" Chu Yếm cũng đã sẵn sàng ra trận, nhưng trước khi hắn xông lên, một trong ba con thú bỗng nhiên gã gục xuống.
"Sợi xích!" Tư Vĩ cũng nhận ra có gì đó khác thường.
Một sợi xích lớn bắn ra từ trong làng, trói chặt ba con thú, kéo về một phía.
Không kịp chuẩn bị, con thú ngã xuống, san bằng vài ngôi nhà.
Bụi bay khắp phía.
Những yêu quái phía xa cũng bất ngờ trước sự cố xảy đến đột ngột.
Cùng lúc đó, hơn mười nam nhân loài người đạp lên phi kiếm bay ra.
"Đây là..." Chu Yếm quay đầu nhìn Thương Phạt, thấy hắn lại nhíu mày.
...
"An đội trưởng, chuyện này....Nếu can thiệp thì nhiệm vụ của chúng ta phải làm sao?" Lần này họ đi không phải để cứu người mà là có công chuyện khác.
"Làm sao cái gì?" Thiếu niên mang gương mặt còn vài phần non nớt chỉ tay về phía trước, "Chẳng lẽ chúng ta cứ thế bỏ mặc cho mấy con yêu quái này làm xằng làm bậy?"
"Nhưng mà chưa chắc chúng ta đã đánh thắng được." Bọn họ chỉ là một tiểu đội vừa lập thành, toàn những tấm chiếu chưa trải, nhiệm vụ được giao cũng hết sức đơn giản, không nhất thiết phải đối đầu với yêu thú.
Về cơ bản, tiểu đội ở Khai Quang kỳ không cần trực tiếp giao chiến với yêu thú.
Nhưng ai ngờ lại khéo như thế, gặp ngay yêu quái tập kích trên đường.
"Không đánh được thì nhìn nó giết người à?" Thiếu niên được gọi là An đội trưởng kia rất phẫn nộ, "Chúng ta không đánh được, người thường phải làm sao?"
"Nhưng mà...."
"Chúng ta gia nhập Hạo Nguyệt vì cái gì?"
"Nhưng còn nhiệm vụ thì thế nào?" Một thành viên khác trong đội do dự nói.
"Giết chúng rồi tính."
"Những yêu quái đằng kia đều là tiểu yêu kỳ.
Chúng ta...." Nắm chặt phù khí trong tay, thiếu niên nhỏ nhất trong nhóm có chút sợ hãi, "Chưa giao chiến với tiểu yêu bao giờ."
Trong tổ chức của họ cũng phân trình độ, trong lúc huấn luyện, cùng lắm chỉ giao chiến với yêu quái ở hóa hình kỳ.
Lần này bọn họ ra ngoài chẳng qua chỉ làm công việc truyền tin.
"Cái gì chẳng có lần đầu." Tiểu đội trưởng ưỡn ngực, "Chúng ta không đi thì mọi người trong làng đều chết hết."
"Nhưng mà...." Vị đội phó do dự.
"Không thử thì làm sao biết.
Dù không đánh thắng thì chí ít cũng kéo dài đươc thời gian cho dân làng chạy trốn."
"Nhưng nhiệm vụ...." Đứa nhỏ nhất lo sợ nói, "Không hoàn thành được, lúc về báo cáo làm sao?"
"Nhìn phù khí trong tay