Cứ tưởng ít nhất cũng ăn một cướp, thủng bụng trọng thương, nhưng....Thương Phạt im lặng một hồi, lát sau bỗng thu chiếc quạt trong tay về.
Tư Vĩ run rẩy chờ đợi.
Thương Phạt mặt không cảm xúc, giục cương, cưỡi bạch tố rời đi.
"Tôn chủ?" Chu Yếm chẳng hiểu gì, vội chạy lên.
Thương Phạt quay lưng lại, lạnh nhạt nói, "Đi thôi."
Vẫn là câu nói này, có điều....Hai vị thuộc hạ liếc mắt trao đổi với nhau một cái.
Tư Vĩ lớn gan hỏi, "Chúng ta đi đâu?" Chẳng lẽ thật sự bị Chu Yếm thuyết phục, quay về tìm phu chủ?
Tìm được rồi sao? Thương Phạt không phủ nhận ý tưởng của Chu Yếm thật hấp dẫn, khiến tim hắn đập loạn mấy nhịp, nhưng chỉ suy nghĩ một lát đã biết hắn không thể làm thế.
Bạch Ngôn lê là người, là chủng tộc yếu hèn trong mắt yêu quái, nhưng y không giống con người bình thường, không chỉ ở thực lực mà ở cả tính cách và bản lĩnh.
Bắt y lại, giam cầm y đến khi hắn nghĩ thấu mọi chuyện ư? Có được không? Không!
Thương Phạt tin mình sẽ không thành công, hoặc khiến y chống trả đến cá chết lưới rách.
Dù hắn có dùng sức mạnh trấn áp thì y sẽ cam lòng từ bỏ mọi thứ ư? Bạch Ngôn Lê đã nói, nếu y chỉ là một thành viên Hạo Nguyệt bình thường, có lẽ y đã sớm theo hắn.
Nhưng y không phải, y là Thiên Xu tinh chủ, thủ lĩnh thứ hai trong tổ chức Hạo Nguyệt, vô số kế hoạch, vô số trận chiến đang chờ y chỉ huy.
Mà kể cả y chịu theo hắn, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết hay sao?
Chỉ cần hắn còn là yêu quái, Bạch Ngôn Lê sẽ không bao giờ hoàn toàn thành thật với hắn.
Cho nên tìm được y rồi thế nào, khi mà tất cả những lừa dối, lợi dụng của y đối với hắn là thật, rồi hắn sỉ nhục, công kích, trả thù y cũng là thật.
Sau khi phát tiết cảm xúc bằng cách thu hồi yêu phủ, phất tay bỏ đi, Thương Phạt nhận ra điều đó chẳng thể giải quyết vấn đề giữa bọn họ.
Dù quên đi những chuyện xấu xa trước kia, nhưng tương lai thế nào? Bạch Ngôn Lê không thể từ bỏ tổ chức Hạo Nguyệt, sẽ tiếp tục sống theo cách của y.
Còn hắn thì sao?
"Về Đế Kỳ." Thương Phạt nhấn mạnh, mắt đăm đăm nhìn thẳng.
Tư Vĩ nghe được câu trả lời, lập tức liếc ra sau.
Chu Yếm cũng nghe thấy thế, vẻ lo lắng trên mặt chẳng hề vơi bớt, vẫn đứng yên tại chỗ gọi lớn, "Tôn chủ?"
"Đi thôi." Bạch Tố bay lên khỏi mặt đất, Thương Phạt chỉ ném lại hai chữ ngắn gọn.
Lão nhện ngửa đầu nhìn theo, rồi lại quay nhìn đồng bạn, vội chạy đến lôi kéo, "Tôn chủ đã quyết định rồi, ngươi cũng đừng nhiều chuyện nữa."
"Haizz." Chu Yếm lắc đầu.
"Thôi quên đi, chúng ta sắp vào Đế Kỳ, vào Đế Kỳ đấy, ha ha ha!!!" Nếu không đi theo tôn chủ thì đời này lão chẳng thể mơ đến cơ hội như thế.
"Chúng ta như thế này." Chu Yếm chẳng vui nổi, "Vào được Đế Kỳ mà vui được sao?"
Bên ngoài hô mưa gọi gió quen rồi, e rằng vào đến trung ương thì suốt ngày phải kẹp chặt đuôi mà sống.
Tư Vĩ lạc quan hơn hắn nhiều, cười nói, "Tôn chủ chúng ta nhất định phải xuất thân từ đại yêu tộc.
Chúng ta thành lập khế ước với ngài ấy, ai dám gây sự?"
"Đi thôi." Chu Yếm nhảy lên bạch tố.
Tư Vĩ ghé đến an ủi, "Ngươi nghĩ thoáng ra.
Đến Đế Kỳ mấy trăm năm, không chừng chúng ta còn vươn cao hơn được nữa."
Thực lực đại diện cho tất cả.
Chưa nói đến linh lực dồi dào, ở Đế Kỳ nhất định có những linh khí, bảo vật, tinh thạch tốt nhất, như thế cơ hội tu luyện sẽ càng nhiều hơn.
So với Chu Yếm vẫn còn quyến luyến không nỡ đi, Tư Vĩ đơn giản hơn nhiều, trên đường chỉ mải nghĩ đến tương lai tươi đẹp về sau.
Không giống tốc độ khi đến Hoang Phục, lúc ấy bọn họ không quá gấp rút lên đường cho nên khá thong thả, còn giờ đã quyết định về Đế Kỳ rồi, tốc độ di chuyển nhanh hơn hẳn.
Đi từ Yếu Phục đến Tuy Phục chỉ trong hai ngày rưỡi, Thương Phạt đã dẫn mấy vị thuộc hạ tới ranh giới với Hầu Phục.
Hắn đã nghĩ thông rồi.
Phát tiết thì cũng đã phát tiết xong, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.
Chi bằng cứ giải quyết nhanh chóng.
Lần này về Đế Kỳ, quyết tâm một hai ngàn năm nữa cũng không ra.
"Tôn chủ?" Thương Phạt đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, Tư Vĩ và Chu Yếm cũng hoang mang nhảy xuống khỏi lưng bạch tố.
Đó là một bình nguyên rộng lớn, nhìn trái nhìn phải chẳng thấy một hòn đá to, nhưng tôn chủ dừng bất ngờ như thế ắt hẳn có nguyên nhân.
Chu Yếm biến ra linh khí, vừa định đi đầu thăm dò thì Thương Phạt bỗng giơ tay, giục bạch tố đi tới.
Thấy tôn chủ bước tiếp, Chu Yếm bèn dừng lại.
Thương Phạt không xuống ngựa, ánh mắt vẫn đăm đăm quan sát khoảng trống trước mặt.
Tư Vĩ rất căng thẳng, nhưng không cảm nhận được gì.
Cũng như lão, Chu Yếm biết quanh đây có vấn đề nhưng chẳng hiểu cụ thể là vấn đề gì.
Bạch tố cũng phản ứng tương tự, yêu quái cưỡi trên lưng vừa nhảy xuống, chúng bèn nhàn nhã gặm cỏ xung quanh.
Thương Phạt huýt sáo, ba con bạch tố đến gần.
Hắn đưa tay chỉ về phía trước.
Linh thức của bạch tố không cao, Thương Phạt vừa hạ lệnh, chúng liền ngoan ngoãn làm theo.
Tư Vĩ chờ mãi chẳng thấy có gì khác thường, đang hoang mang thì bỗng bị một tiếng động lớn làm cho giật mình, kéo theo đó là đất đá văng tung tóe.
"Cẩn thận!" Chu Yếm kéo lão lui lại.
Không chật vật như họ, xung quanh Thương Phạt dường như có bình phong che chắn, không một hạt bụi nào dính lên người.
"Bảo vệ tôn chủ!" Chu Yếm biến lớn thân thể, xông về phía trước.
Sau tiếng nổ kia, bụi cát còn chưa lắng, thì hơn trăm bóng đen đã lao lên.
"Yêu quái phương nào!?" Tư Vĩ quát lớn, tơ trắng như cái lưới lớn phủ khắp trời.
Thương Phạt đứng sau lưng bọn họ không nhúc nhích, cứ như đã bị dọa đến đứng hình.
Trong không khí có tiếng xé gió, một lưỡi dao găm sắc bén nhắm thẳng vào trán hắn mà đâm.
Không biết cây quạt đã nắm trong tay từ khi nào, Thương Phạt chỉ nhẹ vung một cái, con dao bay vòng lại, tấn công đám yêu quái đang xông về phía Tư Vĩ và Chu Yếm.
Thương Phạt lại phất tay, cây quạt đen xoay tròn như chiếc đĩa, cắt đứt đầu bảy tám tên.
Chu Yếm và Tư Vĩ phối hợp với nhau, dễ dàng hạ thủ nhiều kẻ địch.
Bình nguyên trốn trải đã thay đổi diện mạo hoàn toàn, trở thành trận hỗn chiến.
Vô số cầu lửa vây quanh họ, đồng thời hàng ngàn tảng đá cũng từ trên cao trút xuống.
"Mau tránh ra!" Lần này đến lượt Tư Vĩ đẩy Chu Yếm.
Chu Yếm vừa rời chỗ đứng, tảng đá lớn đã nện xuống.
Nếu không lùi kịp thì e rằng đã bị đập nát rồi.
Trận công kích vô cùng dữ dội, quạt của Thương Phạt bay ra chưa được mười thước đã bị một yêu quái mới chui khỏi lòng đất đánh bật trở về.
"Dù chúng ta là yêu quái." Trong lúc đánh nhau, Chu Yếm vừa vươn tay bóp cổ một tiểu yêu vừa thở hổn hển nói, "Bị tảng đá lớn như thế đập phải thì cũng nát yêu châu."
"Mau thoát ra!" Lão nhện không rảnh tán gẫu, lão nhận ra vòng vây càng lúc càng dày đặc.
Thương Phạt cũng đã nhận ra, lũ tiểu yêu này chỉ là mở màn, kéo theo sau đó là vô số yêu vương yêu quái, mọc lên ùn ùn như nấm sau mưa.
Tác phẩm này ắt hẳn không phải nhà nào ở Tuy Phục rồi.
Chẳng lẽ....Chẳng lẽ là thế lực của Hầu Phụ? Nhưng cũng không đúng.
Hai yêu phủ mạnh nhất Hầu Phục, một bên gia chủ đã chết ở thành Tử Thủy, còn Anh Chiêu phủ cũng gần như bị diệt sạch cách đây không lâu rồi.
Kẻ nào có thể gây ra một trận đánh kinh hồn như thế? Là trùng hợp hay sao? Gần đây bên ngoài rất hỗn loạn, yêu quái thi nhau săn giết người và bán yêu, mà kể cả yêu quái cũng bị giết hại.
Chẳng lẽ bọn họ xui xẻo đi vào địa bàn của kẻ nào.
Không, Thương Phạt mau chóng gạch bỏ suy nghĩ này.
Chu Yếm vội vàng xông đến, nhưng không kịp, lão nhện đã bị một yêu quái rất mạnh chém cho một đao.
Hình người đấu không lại, lão đành hiện về chân thân, nhưng chỉ qua mấy phút, tám cái chân đã còn có bốn.
Con nhện đen khổng lồ chật vật chống trả, miệng phun tơ giăng kín trời.
Chu Yếm nhân lúc lão khống chế hành động của kẻ địch, bèn bước đến dùng thân thể bồ tượng của mình đè nát chúng.
Vỗ hai tay vào nhau, cây quạt biến thành mười tám thanh dao găm, vô cùng linh hoạt.
Dưới sự điều khiển của Thương Phạt, chúng khéo léo cắt đầu kẻ địch.
Không tập trung hoàn toàn vào trận chiến như Tư Vĩ và Chu Yếm, hắn vừa đánh vừa quan sát xung quanh thật cẩn thận.
Số lượng kẻ địch vừa giảm bớt thì bỗng nhiên, mặt đất tựa như sóng triều, cuồn cuộn rung chuyển từng cơn.
Tư Vĩ vừa định xoay người tấn công kẻ đang cắn chân mình thì những sợi tơ lão phun ra lúc trước bị một ngọn lửa lớn đốt rụi.
"Tôn chủ, cẩn thận!" Chu Yếm không bận tâm đến lão, bay đến cản cho Thương Phạt một đao.
Mặt đất rung chuyển dần dần rạn nứt, khe nứt càng lúc càng lớn, dần dần rách toạc ra thành vực thẳm.
"Ngươi sao rồi?" Thương Phạt đưa một tay ra đỡ.
Chu Yếm hộc rất nhiều máu nhưng vẫn lảo đảo đứng lên.
Thương Phạt nhấc tay.
Một thanh dao găm bay lượn trên cao đâm vào mặt đất, đồng thời môi hắn cũng mấp máy.
Dao đó liền biến thành cột trụ màu đen khổng lồ.
Trong lúc đó, lão nhện chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Từ vực sâu kia, một bóng đen nhảy ra, gần như không có động tác nào mà lại đè được lão xuống đất đến mức chẳng thể nhúc nhích.
Lão vừa định phản kháng thì đối phương đã đồng loạt chém đứt cả bốn chân còn lại của lão, không cần dùng đến linh khí.
"Lui sang một bên." Cầm cổ tay Chu Yếm, Thương Phạt dứt khoát quăng hắn ra xa.
Tư Vĩ bị cây cột màu đen đụng vào, thân thể bị cắt như khối đậu hũ bắt đầu chảy máu màu xanh lục.
Lão nhện kêu thảm thiết, còn mỗi cái đầu lắc qua lắc lại, muốn lăn về phía Thương Phạt.
"Giết!" Yêu quái mới xuất hiện mau chóng chú ý tới lão.
Chu Yếm rút đao trước ngực ra, vừa phục hồi được một chút, chỉ liếc mắt đã hiểu lúc này mình nên làm gì.
Lão nhện biến về hình người, vô cùng thê thảm, chẳng khác gì lúc là chân thân, vì còn mỗi cái đầu lăn lông lốc.
Chu Yếm nhảy đến, ôm đầu của lão rồi lùi ra xa.
"Nhà ngươi yêu quái phương nào?" Thương Phạt chầm chậm bay lên khỏi mặt đất, lơ lửng trên không trung.
Sau tiếng giết kia, lại vài bóng đen xông ra khỏi vực thẳm, vây xung quanh hắn.
"Tôn chủ!" Chu Yếm gào lên, muốn tìm cơ hội xông lên giúp, nhưng một giây sau, hắn đã bị yêu lực của đối phương gây sức ép đến nằm bẹp trên đất.
Tư Vĩ cũng lăn khỏi tay hắn, bèn thè lưỡi rat hay chân, rụt rụt cái đầu về.
"Bọn họ..." Chu Yếm khiếp sợ nhìn lên.
Tốc độ vết thương lành rất chậm, nhưng hắn vẫn cố hết sức ngồi dậy.
Một con mắt của Tư Vĩ đã rơi khỏi tròng, lão lại dùng lưỡi cuộn nó về lắp lại, nhìn Chu Yếm, nhưng phát hiện ra chẳng nhìn thấy gì vì con ngươi dính đầy đất cát.
Lúc này trông lão buồn nôn hơn là buồn cười, đành phải chớp mắt mấy lần cho cát rơi bớt ra.
"Thượng Cổ kỳ!" Tư Vĩ khiếp sợ lắp bắp nói, "Có có có có phải ta nhìn lầm rồi không?"
Không thể trách lão, yêu quái sống ngàn năm đâu có mấy ai thấy được nhiều yêu quái thượng cổ kỳ đến vậy, mà còn tâp trung cùng một chỗ.
Không sai, Thương Phạt bay về phía một trong số những cây cột màu đen.
Yêu quái Thượng Cổ kỳ đối diện hắn cởi bỏ quần áo thân trên, ở vị trí rốn có một con mắt mở lớn, lực hút vô cùng mạnh, suýt nữa nuốt chửng cả Thương Phạt.
"Gia chủ Đông phủ!" Đó không phải câu hỏi mà lời khẳng định, một kẻ trong số những yêu quái Thượng Cổ kỳ lên tiếng.
"Ngươi là thứ gì!" Cũng như hai thuộc hạ, Thương Phạt cũng rất ngỡ ngàng, nhưng trong hoàn cảnh này, hắn không thể để bản thân yếu thế.
"Chúng ta phụng mệnh tới giết ngươi!" Yêu quái kia không nói nhiều, vừa dứt lời xong thì thân thể biến thành bọt biển, tan giữa không trung.
Thương Phạt quan sát thật chăm chú, cây cột vừa chuyển động, hai yêu quái Thượng Cổ kỳ đã hiện chân thân.
Vì có những kẻ khác ngăn cản, Thương Phạt đứng trên không trúng một chưởng, bị đẩy lui về phía sau, lại tiếp tục nhận đợt công giáp từ cả trên và dưới của hai yêu quái Thượng Cổ kỳ khác.
"Chúng ta phải giúp tôn chủ!" Chu Yếm cắn răng, mấy lần định đứng lên mà thất bại.
"Giúp thế nào?" Tư Vĩ cũng hoảng.
Bọn họ lập khế ước chủ tớ với Thương Phạt, chủ chết thì họ cũng không sống được.
Nhưng mười yêu quái Thượng Cổ kỳ cùng ra tay, bọn họ duy trì được ý thức tỉnh táo thôi đã khó lắm rồi.
Nếu không nhờ tôn chủ lập ra trận pháp bảo vệ thì chỉ riêng sức ép của yêu lực kia thôi đã đủ nghiền nát bọn họ.
Đại yêu kỳ và Thượng Cổ kỳ chẳng thể so sánh được với nhau.
Không lãng phí lời, trận ám sát này mau chóng khiến bình nguyên tối tăm trời đất.
Trúng một luồng lôi điện, lưng Thương Phạt