Khi người vẫn còn nằm trên giường mê man, Thương Phạt đã ngồi bên mạn giường, như có như không xoa nắn vành tai Bạch Ngôn.
Sở dĩ lần này hắn phải đi cả quãng dài từ Đế Kỳ đến Hoang Phục cũng không phải chỉ để tìm cây Tình Duyên ký lại khế ước.
Đúng như Bạch Ngôn nói, chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì.
Đi xa như thế đơn giản là để kéo dài thời gian.
Dù sao cũng là một con người khác, phân thân và bản thể không giống nhau, dẫu đối phương đồng ý với điều kiện của hắn nhưng cả hai vẫn cần thời gian tiếp xúc tìm hiểu.
Ít nhất không nên xa lạ hoàn toàn.
Đó là sự dịu dàng của Thương Phạt, hắn muốn cho Bạch Ngôn một thời gian để làm quen.
Bây giờ xem ra mình quyết định rát đúng.
Nhờ có mấy ngày đi đường cùng nhau, dường như y đã bắt đầu tiếp nhận hắn, không bài xích như ban đầu.
Bạch Ngôn và Bạch Ngôn Lê rất khác nhau, nhất là về thực lực.
Nói ra thì hơi mất mặt, nhưng Bạch Ngôn quả không hổ là thủ lĩnh Hao Nguyệt, sức mạnh thâm sâu khó lường, lại mang nhiều bí mật.
Dù đã hứa sẽ giúp y mở ra Quy Vô để khống chế, nhưng ai biết ép y quá mức, y cùng đường sẽ dám làm ra chuyện gì.
Hắn muốn tìm bạn lữ chứ không muốn gây thù, cho nên cố gắng vun vén cho tương lai về sau, đừng để cuộc sống hiện tại nảy sinh thêm mâu thuẫn.
Về điểm này, Thương Phạt vẫn nghĩ thông suốt, chẳng qua thi thoảng bị y làm cho tức tối, nhưng cơ bản vẫn khống chế được.
Thương Phạt gật gù khen bản thân, lại quay đầu nhìn người nằm trên giường.
Đêm qua hắn hơi quá mức, bàn tay Bạch Ngôn lộ ra ngoài chăn bị siết đến đỏ ửng.
Người này cũng có một điểm nữa khác Bạch Ngôn Lê, đó là bất kể trên giường hắn dằn vặt ra sao y cũng không mở miệng xin tha.
Tuy nói trong hoàn cảnh như tối qua thì xin tha cũng chẳng ích gì, hắn nhất quyết muốn làm đến thỏa mãn mới thôi, dù sao cũng xa cách lâu như vậy rồi.
Thương Phạt nhìn giường chiếu một lúc mà đầu óc lại bay xa.
Không đưa người về nhà trước mà ký khế ước, chân chính thành phu thê rồi mới đưa về, đương nhiên là vì đề phòng bị người nhà tính kế.
Tuy nói huynh trưởng nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng thân phận Bạch Ngôn rất đặc biệt, hắn không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thương Phạt sống cùng con người khá lâu, biết thế nào gọi là gạo nấu thành cơm, một khi đã vậy, người nhà hắn còn làm thế nào được nữa.
Cũng may, trong chuyến về nhà trước đó, hắn nghe tin phụ thân đang bế quan, đúng là trời giúp hắn đây mà.
"Tỉnh rồi à?" Bàn tay đặt trên ngực người kia bị hất ra, Thương Phạt cúi nhìn cặp mặt thâm quầng của Bạch Ngôn.
Y hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi nơi khác.
Thương Phạt cũng sửng sốt, quay đầu y trở lại, "Không đúng, ngươi có ý gì đấy?"
"Nhìn là thấy phiền." Bạch Ngôn lạnh lùng nói bốn chữ rồi nhắm mắt lại.
"..." Khóe miệng Thương Phạt khẽ cong lên, bèn nằm xuống rúc vào chăn.
Bạch Ngôn tránh né nhưng vẫn phải mở mắt ra, "Ngươi làm gì vậy?"
"Ta không làm phiền ngươi." Thương Phạt cợt nhả, "Ta thèm ăn ngươi, ngươi để cho ta ăn một miếng."
"Ngươi!" Bạch Ngôn vẫn không ngồi dậy nhưng sắc mặt tương đối khó coi.
Thương Phạt từ tốn đỡ y ngồi dựa vào đầu giường.
Bạch Ngôn cáu kỉnh nhìn hắn, "Ta muốn tắm rửa."
"Ta bảo người lấy nước." Thấy hai vạt áo Bạch Ngôn mở rộng, khắp người đầy vết tích, Thương Phạt rời mắt đi, có chút áy náy, "Cần ta tắm cho không?"
Đến khi thùng tắm chuẩn bị xong, Thương Phạt ngồi ở đầu giường, có chút lúng túng.
Bạch Ngôn một khi tức giận thì sắc mặt cũng tối sầm.
Dù sao tối qua, yêu quái kia cũng làm như phát điên, không biết nặng nhẹ gì cả,
Bước mấy bước cứng đờ, y cắn răng bò vào thùng gỗ.
Thương Phạt định tới thì giọng người kia vọng ra, "Cút ra ngoài!"
Cút thì cút....Thương Phạt chẳng hề giận, nhún vai một cái rồi đi ra.
Hắn định ngồi xổm ngoài cửa phòng, không ngờ Tư Vĩ đã lon ton bưng một cái ghế tới.
Thương Phạt hai chân tréo nguẩy trên ghế, ung dung chờ đợi.
Chu Yếm nói, "Ngài định làm gì tiếp?"
"Về Minh Hà." Không về thì sợ huynh trưởng sẽ phái lính đến bắt mất.
"Phu chủ có khỏe không?" Tư Vĩ quan tâm hỏi han.
Thương Phạt thở dài, "Tức lắm đấy."
Trước đây, Bạch Ngôn Lê rất ngoan, dù hắn làm gì y cũng nghe theo, hắn hắng giọng một cái là y sẽ sốt sắng, lo mình làm có chỗ nào không đủ tốt.
Bạch Ngôn thì trái lại, kênh kênh kiệu kiệu.
"Sớm muộn gì cũng nhớ ra thôi." Tư Vĩ an ủi đôi câu.
Thương Phạt chưa bao giờ cảm thấy đây là vấn đề nan giải.
Hắn chợp mắt một lát, không lâu sau thì cửa phòng mở, Bạch Ngôn đã tắm rửa sạch sẽ đi ra.
Ngoại trừ bước chân cứng ngắc ra thì cũng không thấy có vấn đề gì.
"Ta ôm ngươi nhé?" Thương Phạt săn sóc vươn tay.
Bạch Ngôn đi lướt qua mặt hắn làm như không thấy.
Hai người xuống dưới lầu chọn một bàn ăn, một lúc sau thì tiểu nhị bưng đồ ăn lên.
Thương Phạt đã nhẫn nhịn suốt buổi sáng, sắp hết kiên nhẫn rồi, nhưng nghĩ đến đêm qua sảng khoái bao nhiêu, hắn đành thở dài rồi ngồi bên cạnh y.
Cũng may Bạch Ngôn không làm gì quá đáng, chỉ cầm đũa gắp rau.
Thương Phạt đẩy bát cháo cho y, "Ngươi nên ăn đồ thanh đạm một chút."
Bạch Ngôn thấp giọng nói, "Ai cần ngươi lo."
"..." Cho nên thủ lĩnh Hạo Nguyệt hóa ra tính tình lại con nít như thế sao? Thương Phạt không tiếp chuyện y nữa, lặng lẽ ăn cơm.
Đến khi Bạch Ngôn tao nhã đặt đũa xuống rồi lau miệng, y mới chịu nhìn sang Thương Phạt, "Sắp về Đế Kỳ à?"
Hiểu y muốn nói gì, Thương Phạt chậm rãi đáp, "Trước tiên theo ta về nhà một chuyến đã."
"Về Minh Hà?"
"Ừ."
"Tại sao?" Bạch Ngôn nhíu mày.
Thương Phạt nghiêm túc nói, "Trách nhiệm của thê lữ."
"Bao gồm cả việc theo ngươi về nhà sao?"
"Chúng ta đã ký khế ước kết thành bạn lữ, chẳng lẽ ngươi không về gặp gia đình ta?"
Nếu không chịu quay về, e là tộc Huyền Xà sẽ không cho qua, nhưng nếu quay về....!
"Ta hiểu băn khoăn của ngươi." Thương Phạt ghé tới, đặt tay lên mu bàn tay Bạch Ngôn, "Chúng ta đã là bạn lữ chân chính, các trưởng bối sẽ không làm khó ngươi đâu."
"Cho nên ngươi mới đến Hoang Phục?" Bạch Ngôn là người thông minh, rất nhanh hiểu được mục đích đối phương vòng vo mấy ngày nay.
Thương Phạt gật đầu.
"Trước tiên về Minh Hà." Bạch Ngôn đồng ý, "Sau khi ra người, ngươi lập tức cùng ta đi gõ chuông Bàn Thiên."
"Ngươi vội lắm sao?" Đợi đến ngàn năm rồi, đến giờ còn nôn nóng?
"Thời gian của chúng ta không còn nhiều." Bạch Ngôn trầm giọng nói, "Tộc Ứng Long không phải toàn kẻ ngu xuẩn."
"Được." Thương Phạt hào sảng đồng ý.
Nếu đã quyết định rồi thì chẳng việc gì phải trì hoãn.
Đường từ Hoang Phục về Đế Kỳ nhanh hơn lúc đi rất nhiều.
Nhưng đến Tuy Phục thì gặp chút rắc rối.
Trong lúc đi ngang qua một tòa thành của con người, Thương Phạt thấy cửa hàng bán mứt quả, bèn kéo Bạch Ngôn đến, đưa cho y cái túi.
Bạch Ngôn bất đắc dĩ, đành phải đứng chọn mua.
"Ngươi không thể nói thẳng ngươi thích ăn cái gì sao?" Yêu quái hơn sáu mươi tuổi rồi mà sau cứ như con nít sáu tuổi vậy, "Việc gì phải bắt ta đoán?"
"Ta có bảo ngươi đoán đâu?" Thương Phạt khó chịu nói, "Chỉ bảo ngươi chọn thôi."
"Thế có khác gì nhau?" Bạch Ngôn tiện tay lấy một món, Thương Phạt lại lập tức bỏ ra.
"Ngươi đủ chưa?"
"Cái ngươi chọn không phải món ta thích!"
"Thì ngươi tự chọn đi."
"Không được."
"..." Tư Vĩ lặng lẽ không tiếng động lùi ra sau, Chu Yếm cũng vã mồ hôi lạnh đầy người.
Bọn họ thật sự không nghĩ, một vị đường đường là Huyền Xà thiếu chủ đứng đầu đại lục, một vị là thủ lĩnh tổ chức phản động của loài người, làm sao lại cãi nhau đến hăng hái vì mấy miếng mứt quả, "Trốn xa một chút."
Hai vị thuộc hạ chạy mất dạng.
Bạch Ngôn đứng trước cửa hàng bán bánh kẹo đang tức tối, thì bỗng nhiên, một cơn gió ào tới, lùa qua mặt Thương Phạt.
"A a a!" Thanh niên vừa xông đến hai tay quơ quơ, bị Thương Phạt đẩy đầu ra.
Thương Phạt nhíu mày.
Hồ Liễu cố gắng xông đến, vốn định nhào vào lồng ngực Thương Phạt, không ngờ....!
"Rốt cuộc ta cũng tìm thấy ngươi rồi!" Hồ Liễu kích động nói, "Sau lần từ biệt trước, ta nhớ ngươi biết bao."
"...." Bạch Ngôn nhân cơ hội đó, tiện tay bốc một nắm mứt quả bỏ vào túi, ung dung quan sát.
Người thanh niên vừa xuất hiện này cầm chiếc quạt lông vũ đỏ, trán bị Thương Phạt ấn ra xa, miệng còn bô bô không ngừng tìm cách tiến lên.
"Ta nhớ ngươi lắm!" Cố cách nào cũng không thể lại gần, Hồ Liễu hắng giọng một cái rồi đứng thẳng, mi mắt vàng óng chớp lia lịa, "Ngươi thơm quá đi mất."
"Ngươi ở đây làm gì?" Tộc Lục Vĩ Hồ rất ít khi ra các phục ngoài.
Thương Phạt không ngờ lại gặp đối phương ở đây.
"Tìm ngươi đó." Hồ Liễu nửa thật nửa giả đáp, không để ý đến Bạch Ngôn ở bên cạnh, chu mỏ, "Lẽ nào ngươi không nhớ ta sao?"
"...."
"Ngươi nhìn xem, thời tiết đẹp quá." Nhìn Thương Phạt chằm chằm, Hồ Liễu liếm môi đầy ám chỉ, "Chúng mình tìm nơi nào trăng thanh gió mát làm một nháy đi."
Ba chữ làm một nháy kia làm sao mà hiểu đơn giản cho được.
Bạch Ngôn khá bất ngờ, y chưa từng thấy con hồ ly này xuất hiện trong ký ức ghi lại trên thánh khí, có nghĩa là Thương Phat mới quen gần đây?
"Ngươi đã hứa sẽ ngủ với ta rồi." Hồ Liễu xoa xoa tay, cười lúng liếng, "Luôn và ngay đi, ta đã tắm rửa rồi."
Nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra ngay dung mạo y không giống người bình thường.
Đôi môi của hồ ly có màu rất nhạt, hơi hồng hồng, lại có hàng mi vàng óng không giống con người.
Với đạo hạnh của đối phương thì còn có thể biến ra hình dạng đẹp hơn nữa, chẳng qua là không thèm để tâm thôi.
Thương Phạt không trả lời, nhíu mày nhìn Bạch Ngôn.
Người này rất bình tĩnh, kể từ sau khi Hồ Liễu xuất hiện đến giờ, bất kể hồ ly kia nói chuyện kinh hãi thế tục cỡ nào, y cũng không chút động dung.
Thương Phạt khó chịu, kéo y vào ngực mình, cố tỏ vẻ dịu dàng thắm thiết, "Không được đâu."
"Sao lại không được?" Lúc này mới thấy sự tồn tại của Bạch Ngôn, Hồ Liễu nhìn kỹ, tỏ vẻ khinh thường.
"Đây là bạn lữ của ta." Thương Phạt thở dài, "Ngươi bảo ta ngủ với ngươi ngay trước mặt y thì không ổn đâu."
"Bạn lữ?" Hồ Liễu sửng sốt một lúc, bấy giờ mới nhớ ra.
Tộc Lục Vĩ Hồ có năng lực đặc biệt trong chuyện tình duyên, y mau chóng nhận ra Thương Phạt không lừa mình, vừa thất vọng vừa bất mãn nói, "Ngươi..Ngươi! Sao lại ký khế ước?!"
Thương Phạt nở nụ cười, nâng tay sờ nắm mặt Bạch Ngôn.
Lục Vĩ Hồ tức đến suýt ngất tại chỗ.
Bạch Ngôn nghiêng đầu.
Thương Phạt đối diện y, y liền quay đầu đi.
Thương Phạt thấy y định mở miệng, lòng có linh cảm chẳng lành.
"Ngươi cũng có thể....A!" Nói nửa chừng thì bị cắt ngang.
Bạch Ngôn tàn nhẫn trừng Thương Phạt, lườn hắn một cái.
Y vốn định nói, ngươi muốn ngủ với hồ ly kia cũng được, nhưng mà bị Thương Phạt ngắt lời.
Đúng, yêu quái này đang yên đang lành lại nhéo y một cái.
Bạch Ngôn nhíu mày, nhận được cái nhìn cảnh cáo của Thương Phạt.
Y đành ngậm miệng.
Hồ ly kia vẫn rất tức tối, "Ngươi còn dám khoe khoang với ta sao?"
Bạch Ngôn cảm thấy chán ngắt, quay lưng bỏ đi.
Thương Phạt mặc kệ Hồ Liễu, mau chóng đuổi theo.
Hồ Liễu vất vả lắm mới tìm được Thương Phạt, đương nhiên sẽ không thỏa hiệp, cho nên cũng lon ton đi theo họ như cái đuôi nhỏ.
Phu chủ lạnh mặt lên xe, Thương Phạt ngáp một cái rồi nhìn Hồ Liễu đang trầm mặt suy tư.
Cứ thế, bọn họ đi từ Tuy Phục tới Hầu Phục rồi Điện Phục.
Thương Phạt lên xe, thấy Bạch Ngôn Lê hiếm khi nào không làm ngơ hắn, mà nghiêm túc ngồi nhìn hắn.
"Sao vậy?" Thương Phạt hờ hững hỏi, tự rót cho mình cốc nước.
Bạch Ngôn dựa vào thành xe, đặt cuốn sách xuống đùi, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi định khi nào thì xử lý?"
"Xử lý gì?" Thương Phạt biết rõ mà vẫn hỏi.
"Hồ ly kia?"
"Ngươi nhận chân thân của y à?" Thương Phạt hỏi một câu, rồi lại nhớ ra thân phận của Bạch Ngôn, liềm cảm thấy hỏi thừa, "Khó chịu hả?"
"Lẽ nào ngươi cũng dẫn y về Minh Hà luôn?"
Thương Phạt vui vẻ trong bụng nhưng mặt vẫn tỉnh queo, "Sao? Ghen hả?"
"Ngươi thấy ta ghen chỗ nào?" Bạch Ngôn lạnh nhạt nói.
Thương Phạt