Thương Phạt không biết có phải do mình tưởng tượng hay không, nhưng sau lần đó, tâm trạng Bạch Ngôn tốt lên khá nhiều.
Dọc đường về Đế Kỳ, thái độ của y đối với hắn không quá tệ, nhiều lúc xuống xe cũng ngồi bên cạnh cái lồng, đùa nghịch tiểu hồ ly bên trong.
Tiến vào Đế Kỳ, đến gần Minh Hà, Thương Phạt suy nghĩ một hồi, vẫn gọi Tư Vĩ tới, đưa cho lão tấm lệnh bài để lão về nhà trước thăm dò tình tình, tiện thể cũng báo cho người nhà một tiếng là bọn họ sắp tới nơi.
"Ngươi định nuôi hồ ly à?" Tư Vĩ đi rồi, Thương Phạt mới thong thả đến gần người nọ.
Bạch Ngôn khá kiên nhẫn, bẻ trái cây trong tay, đút cho hồ ly từng tí một.
Tiểu hồ ly màu đỏ thấy Thương Phạt thì lại kêu ríu rít, xoay vòng vòng tại chỗ.
Bạch Ngôn quay lưng lại, giọng điệu hơi lạnh nhạt, "Làm sao?"
"Đây cũng không phải hồ ly thật." Thương Phạt lắc đầu, "Lục Vĩ Hồ dù sao cũng là yêu tộc có huyết thống thượng đẳng, nếu ngươi muốn nuôi hồ ly thì mấy hôm nữa ta bắt cho ngươi con khác đẹp hơn, còn con này thì thả đi."
Tiểu hồ ly trong lồng suýt trào nước mắt, gật đầu lia lịa.
Bạch Ngôn không quay lại, tay vẫn đưa ra, giữa ngón tay kẹp miếng trái cây.
Ban đầu, Hồ Liễu còn khá hợp tác mà nhấm nháp, nhưng sau khi Thương Phạt tới, y nhảy tưng tưng trong lòng, nhất là nghe Thương Phạt nói đỡ cho mình, y liền đổ thái độ, tránh né bàn tay Bạch Ngôn.
Bạch Ngôn cũng biến sắc nhưng không nói gì.
Hồ Liễu không cách nào nói tiếng người, ánh mắt đầy bi phẫn.
Nếu không sợ bị con người quái đản này giết chết, sao y có thể chấp nhận để kẻ đó coi như thú cưng mà đút đồ ăn, lại còn bị sờ đầu như chó.
Đây chính là ác mộng lớn nhất đời y.
Bạch Ngôn không nghe Thương Phạt nói chuyện, lại bóc một miếng thịt quả khác đưa vào lồng.
Lúc này, tiểu hồ ly thế nào cũng không chịu ăn, chỉ ngẩng đầu nhìn Thương Phạt, phát ra tiếng kêu nức na nức nở.
Thương Phạt nhìn lưng của Bạch Ngôn, lông mày dần nhăn lại.
"Ồ." Vẫn duy trì tư thế quay lưng lại như vậy, Bạch Ngôn bỗng đứng lên, ném trái cây đi, lạnh nhạt quay đầu.
Thương Phạt nheo mắt.
Bạch Ngôn tỏ vẻ buồn bực, dài giọng tiếc nuối, "Sao không chịu ăn nhỉ?"
Rầm!
Thương Phạt không tiếp lời, Bạch Ngôn cứ thế nhìn hắn.
Y vừa dứt lời, tiểu hồ ly bỗng như phát điên, giãy dụa trong chiếc lồng.
Lồng rắt rung bần bật do Hồ Liễu liên tục va chạm vào các chấn song.
Tiểu hồ ly màu đỏ há miệng lè lưỡi, hai chân co giật.
"Ngươi làm gì vậy?" Thương Phạt nhíu mày.
Bạch Ngôn vẫn bình tĩnh như trước, "Nó không chịu ăn."
Lúc nãy y nói rồi, nhưng sao cứ có cảm giác hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Thương Phạt cảm thấy khó chịu, thái độ của Bạch Ngôn lúc này vô cùng xa lạ.
"Thôi đi." Dù có làm gì đi nữa, đường đường là đại yêu mà giờ lại bị nhốt trong lòng, hành hạ thừa sống thiếu chết, lỡ tộc Lục Vĩ Hồ thấy cảnh này thì phiền phức bao nhiêu.
"Chơi không vui." Bạch Ngôn nhìn chằm chằm Thương Phạt, hai mắt con lại nhưng không có chút ý cười, nhẹ giọng nói, "Giữ mà làm gì."
"..." Thương Phạt trầm mặt.
Hắn đã hiểu vì sao mình khó chịu rồi.
Đó là vì Bạch Ngôn hoàn toàn không để lời của hắn vào tai, hai là cảm nhận được sự miệt thị y dành cho yêu quái.
Người này hoàn toàn xem yêu quái là món đồ chơi, tộc Lục Vĩ Hồ hay những tộc khác cũng thế mà thôi.
"Ngươi không vui à?" Thấy thần sắc hắn như thế, Bạch Ngôn biết rõ mà vẫn hỏi.
Thương Phạt lần đầu tiên nhận ra mình thật sự không muốn y đến gần, "Trong Hạo Nguyệt cũng có yêu quái nhỉ."
"Có."
"Bọn họ có vui vẻ khi thấy ngươi lấy yêu quái ra làm trò vui không?"
Bạch Ngôn dừng lại, dường như bất ngờ khi nghe hắn nói thế, lẩm bẩm, "Xem ra ngươi thật sự không vui."
"Rốt cuộc ta đang nói gì với ngươi?" Hoàn toàn cố tình lờ đi trọng điểm, Thương Phạt rất ghét sự vờ vịt của y.
"Hay đơn giản là." Y nhấc tay, cái lồng trên mặt đất bay đến.
Y hờ hững lúc lắc nó trong tay, "Ngươi đau lòng?
"...." Cái gì cơ?
"Không phải không thể thả y ra." Bạch Ngôn dịu giọng trở lại, "Nhưng giờ thì không đươc.
Y sẽ nói ra những chuyện không nên nói."
"Ngươi cho rằng y biết được bao nhiêu chuyện giữa chúng ta?"
Hơi khôi phục ý thức, Hồ Liễu lập tức cụp lỗ tai, chỉ ước ban nãy mình đã ngất xỉu, không nghe thấy gì hết.
"Ngươi muốn mạo hiểm như vậy sao?" Bạch Ngôn ném cái lồng đi, Chu Yếm đứng bên kia đón lấy.
Thương Phạt bình bĩnh qua sát, chẳng hề thấy được một nét mềm mại nào của Bạch Ngôn Lê ở Bạch Ngôn, nhìn kỹ còn thấy y có phần biến thái.
Nhưng hắn có thể làm gì? Đánh một trận rồi dạy dỗ à?
"Ngươi định thế nào?" Thật ra hắn không quá để tâm đến kết cục của Hồ Liễu, chẳng qua không biết tiếp lời thế nào nên đành hỏi cho có.
"Trước tiên gửi nó về Hạo Nguyệt." Bạch Ngôn bổ sung, "Không để tộc Lục Vĩ Hồ tìm ra."
"..."
"Xong việc đương nhiên sẽ thả đi."
Thương Phạt phất tay lên, xem như thỏa hiệp.
Bạch Ngôn nhìn hắn, bỗng có chút ngập ngừng.
Nhưng Thương Phạt lại giang tay ra.
Y hiểu ý, bước tới một bước.
Thương Phạt ôm y tới bên cạnh, siết chặt cái eo của y để xả giận.
Bạch Ngôn không phản kháng, Thương Phạt xả giận một hồi rồi bương ra, kéo y đi bên cạnh, nghiêm túc nói, "Tạm thời bỏ qua chuyện ta với ngươi có nhiều chuyện bất đồng.
Hiện giờ ta phải nói sơ lược tình hình trong nhà cho ngươi đã."
Trong phủ chỉ có một số thành viên quan trọng, chủ yếu phải kể đến gia gia và huynh trưởng của hắn.
Bạch Ngôn bình tĩnh trở lại, rất chăm chú lắng nghe.
Thương Phạt thấy y biến sắc, bèn hỏi thẳng, "Ngươi muốn biết cái gì?"
"Huynh trưởng ngươi thường đánh ngươi sao?"
Thấy câu hỏi của y kỳ lạ, Thương Phạt cảnh cáo, "Cho nên nhớ tránh xa huynh trưởng ta một chút."
...!
Lời Thương Phạt nhắc nhở vẫn còn bên tai, nhưng Bạch Ngôn vẫn mỉm cười nhìn nước sông Minh Hà chảy cuồn cuộn.
Thương Phạt đứng trong nước than thở, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Trên đường.
Bạch Ngôn cũng từng hỏi vì sao ngàn dặm quanh sông Minh Hà lại hoang vu như thế, đừng nói yêu tộc, ngay cả yêu quái lang thang kiếm ăn cũng không có.
Lúc ấy, Thương Phạt chỉ đáp gần đây Minh Hà không yên ổn, yêu quái quanh đó đều chạy sạch.
Bạch Ngôn truy hỏi vì sao không yên, Thương Phạt nói do các trưởng bối trong nhà nổi giận.
Hăn càng thờ ơ, Bạch Ngôn càng hiểu rõ những chuyện đó ác liệt hơn nhiều/
Cho nên y đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng vẫn không ngờ....Sông Minh Hà ngàn năm tĩnh lặng giờ lại cuồn cuộn sóng lớn.
Bạch Ngôn từng bước đến bên bờ sông.
Thương Phạt tưởng sẽ có yêu quân long trọng đến đón, kết quả là....Bầu trời trên cao âm u mờ mịt, xung quanh không gió thổi mà sóng lại cuộn cao đến hai ba thước.
Lúc hắn ra ngoài đã không bình thường rồi.
Lần trước, hắn mang hai vị hạ nhân tới, ngay cả đại yêu như Chu Yếm và Tư Vĩ cũng chút nữa thì chịu không nổi sương mù bốc lên từ sông Minh Hà.
Hôm nay, vừa tới gần, sương đã dày đặc.
Thương Phạt vốn nghĩ Bạch Ngôn ít nhiều sẽ khó chịu, nhưng y vẫn thản nhiên như không.
Cầm tay y, Thương Phạt dẫn đến "cổng nhà", vừa nhìn đã biết lão bà của hắn rất không được hoan nghênh.
Hắn đã bước xuống nước sông Minh Hà, đèn cũng đã thắp, nhưng bầu không khí chết chóc vẫn chẳng vơi đi tí nào.
"Ta phải xuống đó sao?" Bạch Ngôn làm như không nhận ra nguy hiểm, đứng bên bờ sông lên tiếng.
Thương Phạt do dự một chút, chìa tay ra, "Lại đây."
Nếu không có đèn của tộc Huyền Xà dẫn lối, yêu quái lợi hại đến đâu cũng chết chìm dưới sông.
Bây giờ dù có Thương Phạt ở đây nhưng tình hình vẫn chẳng lạc quan tí nào.
Bạch Ngôn thử thò chân thăm dò nước sông Minh Hà, Thương Phạt chìa tay ra đỡ.
Một người một yêu tiến về phía trước.
Dần dần, nước sông dâng cao đến cẳng chân, rồi ngập lên ngực Bạch Ngôn.
Y không kinh hoảng, nhìn nước dâng lên, vẫn thản nhiên cười, "Đây là đòn ra oan phủ đầu à?"
Nếu chỉ là ra oai thôi thì đã tốt.
Thương Phạt đột nhiên siết chặt tay, nước dâng cuồn cuộn đang